Lấy đi Trữ Vật Linh Giớ của, Diệp Trần đánh ra một quyền, thi thể cyar bá quyền tông nhanh chóng chôn vùi, ngay cả cặn bã cũng không để lại.
- Hoàng Long Phong Cấm đại pháp, quá kinh khủng!
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào quang cầu màu vàng ảm đạm thất sắc trong tay, có chút cảm khái khiếp sợ.
Hoàng Long Phong Cấm đại pháp là do Trương Chính Quang truyền cho hắn, đương nhiên, đây là ý tứ của Long Vương.
Với tư cách là bí mật bất truyền của Long Thần Thiên Cung, Hoàng Long Phong Cấm đại hồi lúc bắt đầu học cũng không khó khăn lắm, bởi vì nó căn bản không có huyền bí gì cả, chỉ là thúc dục linh hồn lực và Chân Nguyên, kích phát lực lượng phong cấm bên trong Long Châu, hơi dẫn đạo hoáng một phát, liền có thể hoàn thành đóng cửa.
Bất quá học được Hoàng Long Phong Cấm đại pháp cũng không có nghĩa là đánh bại được người khác, không có Long Châu, thì không làm được, mà Long Châu cũng là Long Vương để Trương Chính Quang giao cho mình, theo Trương Chính Quang nói, bên trong Long Thần Thiên Cung, người có mang theo Long Châu không quá mười, mình có thể đạt được Long Châu, đại biểu sự tín nhiệm của Long Vương, phải biết rằng trong năm vị điện chủ, cũng không phải mỗi người đều có một khỏa Long Châu đâu.
Về phần lực lượng của Long Châu cũng không phải vô cùng vô tận, trên thực tế, nếu không có bổ sung thì một khỏa Long Châu chỉ có thể thi triển một lần Hoàng Long Phong Cấm đại pháp, như Trương Chính Quang đối với Diêu Nhất Phong thi triển Hoàng Long Phong Cấm đại pháp, cái kia khỏa Long Châu tựu tạm thời báo hỏng rồi, như thế nào bổ sung, Diệp Trần không rõ ràng lắm.
Thi triển Hoàng Long Phong Cấm đại pháp có mấy cái yếu điểm, thứ nhất, đối thủ ở trong vòng trăm mét, thứ hai, linh hồn lực phải vượt qua đối phương, bởi vì lực lượng phong cấm của Long Châu là dựa vào linh hồn lực để thi triển, linh hồn lực người thi triển càng mạnh, lực lượng phong cấm càng mạnh, thứ ba, lúc thi triển Hoàng Long Phong Cấm đại pháp, không thể bị cắt đứt, một khi bị cắt đứt, sẽ gặp phải sự cắn trả của lực lượng phong cấm, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể dùng cho một đối một, một đôi hai, tuyệt đối không thể dùng.
Bá!
Phi hành khôi lỗi chui ra từ trong Trữ Vật Linh Giới, Diệp Trần nhảy lên, xếp bằng trên đó, sau đó thúc dục nó cao tốc phi hành, tốc độ dần dần tăng lên tới cực hạn.
- Bá quyền tông này so Mộ Dung Vọng còn giàu hơn một chút, thượng phẩm linh thạch lên đến bốn mươi vạn, thượng phẩm Bảo Khí ba kiện, bất quá ngược lại không có cực phẩm linh thạch.
Linh hồn lực xâm nhập vào trong Trữ Vật Linh Giới của Bá quyền tông, Diệp Trần cười nhạt một tiếng, tăng thêm thượng phẩm linh thạch trên người hắn nữa, tổng cộng có tám mươi vạn, tám mươi vạn khối thượng phẩm linh thạch không phải là số lượng nhỏ, đối với ngươi đơn độc mà nói, tài phú của hắn cũng được coi là nổi bật trong Tông sư Linh Hải Cảnh.
Cổ Lam vực và Thiên Vũ Vực chỉ cách có một vực, năm ngày sau, Diệp Trần theo phi hành khôi lỗi đi vào cảnh nội Thiên Vũ Vực, mười ngày sau, Diệp Trần thấy được sơn mạch Phượng Minh Sơn.
Sơn mạch Phượng Minh Sơn là một trong ba đại sơn mạch của Thiên Vũ Vực, liên miên mấy mươi vạn dặm, bay hơn nửa ngày công phi, Diệp Trần mới đến được khu vực hạch tâm sơn mạch Phượng Minh Sơn, đến nơi này, Diệp Trần không xuống không được, trong tầm mắt, từng ngọn núi cao đến vạn nhận (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước) đột ngột mọc lên từ mặt đất, như một căn căn trụ chống trời xuyên thẳng thương khung, Diệp Trần nhìn thoáng một phá, tòa thấp nhất cũng cao hơn chín nghìn mét, cao nhất thậm chí kéo dài đến tận vân hãi, tiếp cận kinh diễm thiên, mà ở trên từng ngọn núi này, có các cung điện khổng lồ, cung điện khổng lồ có lớn có nhỏ, có chủ có thứ, ẩn sâu trong mây mù uốn lượn như lụa, như ẩn như hiện.
Ở trong mắt Diệp Trần, mỗi một cái ngọn núi đều như một tổ ong, thỉnh thoảng lại co điểm đen bay vào bay ra, như ong mật bận rộn vậy
- Không hổ là Phượng Minh Sơn nổi tiếng thiên hạ, tùy tiện một ngọn núi so với Thanh Phong Sơn Lưu Vân Tông còn đại khí hơn nhiều, uy nghiêm hơn nhiều!
Diệp Trần có chút cảm khái, cũng là tông môn, nhưng chênh lệch lại quá lớn.
- Người nào tới Huyền Tông ta?
Trong một tòa cung điện trên một ngọn núi cao vạn nhận ở gần Diệp Trần bay ra một đạo thân ảnh xích hông, thân ảnh nhanh như điện quang, lóe lên liền đi tới phía trơcs Diệp Trần không xa.
Đây là một trung niên nam tử mặc trường bào đỏ thẫm đỏ thẫm, tướng mạo tao nhã, căn cứ tốc độ kia để phán đoán, ít nhất cũng là hảo thủ trong đại năng chân nhân cấp, mà ngọn núi của hắn bất quá chỉ là trung hạ du trong đông đảo ngọn núi vạn nhận, rõ ràng chỉ là trung cao tầng. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Diệp Trần ôm quyền nói:
- Tại hạ Nam Trác Vực Diệp Trần, có việc cầu kiến tông chủ Huyền Tông - Huyền Hậu.
Tông môn do Huyền Hậu sáng lập là Huyền Tông, Huyền Tông nữ nhiều nam ít, là nơi mà nữ tử thiên hạ hướng tới nhất.
- Nam Trác Vực Lưu Vân Tông Diệp Trần?
Xích bào trung niên đã nghe nói qua Diệp Trần, đương nhiên, đó cũng không phải do danh khí Diệp Trần lớn, đã truyền đến Thiên Võ Vực, trên thực tế, ở Thiên Vũ Vực, Diệp Trần một chút danh khí cũng không có, hắn có thể biết đến Diệp Trần, chủ yếu là do trong hội nghị mấy năm trước, tông chủ có đề cập tới Diệp Trần, có thể làm cho tông chủ nhắc tới, tất cả cao tầng của Huyền Tông không thể không coi trọng được, cho nên cũng lưu tâm lại.
- Chính là tại hạ!
- Ta chính là phòng chủ Hỏa Vân phong Huyền Tông Trương Đức hỏa, ngươi trước tiên chờ ở Hỏa Vân đại điện một chút, uống chén trà, ta đi thông báo đã.
Hỏa Vân phong là một trong ba mươi sáu ngọn núi nhỏ của Huyền Tông, cũng là đạo phòng tuyến thứ nhất thủ hộ Huyền Tông, sau khi Trương Đức Hỏa rõ ràng thân phận của Diệp Trần liền không dám lãnh đạm, đề nghị nói.
Diệp Trần gật gật đầu, đi theo đối phương lao về phía Hỏa Vân đại điện trên đỉnh núi.
Chờ trong Hỏa Vân đại điện trong giây lát, Trương Đức Hỏa đã trở về rồi.
- Diệp Trần, tông chủ cho mời!
Huyền Tông có tất cả 48 ngọn hỏa sơn trọng yếu, danh xưng là thượng tam phong, trung cửu phong, hạ tam thập lục phong, có Trương Đức Hỏa dẫn đường, Diệp Trần một đường thông suốt, rất nhanh đi vào ngọn núi chính của Huyền Tông - Huyền Diệu Phong, phóng mắt nhìn lại, cả tòa Huyền Diệu Phong được bao phủ dưới một tầng tinh sắc sương mù, Diệp Trần biết rõ, đây là thủ tông đại trận của Huyền Tông, phòng ngự kinh người, muốn cường công, cho dù là Vương giả Sinh Tử Cảnh một thời nửa khắc cũng không thể đi vào được.
Ông!
Tinh sắc sương mù phía trước tách ra hai bên, xuất hiện một cái tinh sắc môn hộ cự đại, Trương Đức Hỏa nói:
- Ta không tiến vào nữa.
Không có chuyện trọng yếu, Phong chủ bình thường không được phép tiến vào trong Huyền Diệu Phong, đây là quy củ của Huyền Tông.
Diệp Trần ôm quyền một cái với Trương Đức Hỏa, lách mình lướt vào.
Xuyên qua tinh sắc sương mù, Diệp Trần mới phát hiện Huyền Diệu Phong chính thức có động thiên khác, nhìn từ bên trong so với bên ngoài còn lớn hơn nhiều, như tiến vào một thế giới khác vậy, ngoài ra, lính khí của Huyền Diệu Phong này có chút nồng đậm, không khí cũng hơi chút ướt át, tùy tiện hít một hơi, cũng có thể cảm nhận được linh khí tiến vào trong thể nội, chậm rãi luyện hóa thành Chân Nguyên.
- Một cái động thiên phúc địa thật tốt!
Diệp Trần tán thưởng một tiếng, nhìn về phía nữ đệ tử tuấn tú nghênh đón.
- Ngươi chính là Diệp Trần.
Nàng này cũng giống như Diệp Trần, là tu vị Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đương nhiên, đến Linh Hải Cảnh, từ bề ngoài đã không thể phân biệt tuổi tác chuẩn xác được nữa, thật giống như Diệp Trần, hắn đã hai mươi lăm tuổi, nhưng nhìn qua như chỉ vừa mới hai mươi thôi.
Đi vào địa bàn người ta, Diệp Trần hiểu rõ phải lễ phép một chút, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, vị sư tỷ này xưng hô như thế nào?
- Ta là tam đệ tử của tông chủ, Diệu Âm, đi theo ta!
Nơi ở của Huyền Hậu cũng không ở Huyền Diệu Phong, mà là trên đỉnh không của Huyền Diệu Phong, nơi đó là một Huyền phù sơn phong, giống như Huyền Không Sơn vậy, đương nhiên, Huyền phù sơn phong này của Huyền Tông mặc dù không lớn như Huyền Không Sơn nhưng về mặt chất liệu rõ ràng không phải cùng một cấp bậc, nhìn vào như kim như ngọc, ẩn ẩn năng lượng khủng bố, không phải chuyện đùa, ở trên Huyền phù sơn phong, có một tiểu trang viên do một hồ nước và mấy gian nhà gỗ tạo thành.
Bên cạnh hồ nước, một nử tử hơn hai mươi tuổi đang cho cá cho ăn, nàng một đầu tóc dài như tơ như lụa, kéo dài đến dưới lòng bàn chân, hai mắt bình thản.
- Diệu Âm, ngươi lui xuống trước đi.
- Vâng, sư phụ.
Nử đệ tử tuấn tú tên là Diệu Âm cung kính ly khai.
Leo lên ngọn núi lơ lửng, Diệp Trần thấy được Huyền Hậu, Huyền Hậu lúc này khác với ý chí ảnh tượng nhìn thấy ở vị diện chiến trường lúc trước, ý chí ảnh tượng của Huyền Hậu phong hoa tuyệt đại, khiến người xem qua khó quên, còn Huyền Hậu lúc này thì nội liễm hơn rất nhiều, chuẩn xác tự nhiên.
- Huyền Hậu tiền bối, quấy rầy rồi.
Huyền Hậu cười nhạt một tiếng
- Ta vốn tên là Yến Khinh Huyên, ngươi gọi ta Yến tiền bối là được rồi.
- Yến tiền bối.
- Ngươi tìm ta có phải có chuyện gì cần trợ giúp không?
Hai người đứng cách một cái ao nhỏ, Huyền Hậu một bên cho ăn, một bên nói.
Diệp Trần gật gật đầu
- Là chuyện về Mộ Dung Khuynh Thành
- Nàng đã xảy ra chuyện gì?
Huyền Hậu ngẩng đầu, nàng đối với Mộ Dung Khuynh Thành vẫn rất chú ý đến, đây là một hạt giống tốt.
- Mộ Dung không có việc gì, bất quá mẫu thân của Mộ Dung Tô Như Tuệ lại trúng Vô ảnh độc của Vũ Văn gia tộc, phần giải dược duy nhất cũng đã bị Vũ Văn Kim hủy đi, cho nên ta muốn thỉnh Huyền Hậu ra tay cứu trợ Tô Như Tuệ.
Diệp Trần nói ý đồ đến đây cho Huyền Hậu.
- Vũ Văn gia tộc, Vô ảnh độc, hồ đồ.
Huyền Hậu có chút tức giận, nàng tận tâm tận lực trợ giúp Nhân Ma gia tộc, hi vọng Nhân tộc có thể đối đãi công bình với Nhân Ma gia tộc, nhưng thật không ngờ Nhân Ma gia tộc lại không biết đoàn kết, tự tay hủy tường thành, phong cách bá đạo của Vũ Văn gia tộc nàng đã sớm nghe qua, nhưng thật sự không nghĩ tới bọn hắn dám hạ độc với tộc nhân của mình như thế, hơn nữa còn là một trong thiên hạ kỳ độc - Vô ảnh độc nữa chứ.
- Tiền bối có cách cứu trị không?
Diệp Trần đối với Huyền Hậu vẫn rất có lòng tin, đối phương ngoại trừ thực lực cá nhân ra, phương diện khác cũng liên quan rất nhiều, nhất là ở phương diện cứu người.
- Thiên hạ kỳ độc không vượt quá hai lòng bàn tay, thứ ta có thể cứu trị vượt qua một bàn tay, mhưng tiếc, vô ảnh độc chính là loại ta không thể cứu trị được.
- Yến tiền bối cũng không cứu được...
Diệp Trần cảm thấy trầm xuống, vô ảnh độc có giải dược là có thể cứu, nhưng tìm kiếm tài liệu để luyện chế giải dược còn khó hơn lên trời, có một số thứ hắn còn chưa nghe qua bao giờ.
Huyền Hậu nói:
- Yên tâm, tuy rằng không cách nào triệt để chữa cho tốt nàng, nhưng kéo dài tánh mạng của nàng thêm vài năm thì vẫn làm được.
Nghe vậy, Diệp Trần thả lỏng một hơi, có vài năm giảm xóc, hi vọng không thể nghi ngờ đã tăng rất nhiều.
- Vô ảnh độc không phải chuyện đùa, ta và ngươi đi trước nhìn xem đi.
Bàn tay Huyền Hậu phất vào trong hư không một cái, một cái môn hộ hư ảo xuất hiện trên hồ nước, vèo một tiếng, Huyền Hậu bước vào, Diệp Trần cũng không chút do dự, đi theo tiến vào trong đó.
Ở sâu trong hư không, môn hộ hư ảo lập loè bất định.
Mỗi một lần lập loè, đều là khoảng cách cực kỳ xa.
Sau một phút đồng hồ, môn hộ hư ảo xuất hiện ở phân bộ Hoàng Long điện.
Đi ra từ trong môn hộ hư ảo, Diệp Trần vô cùng chấn động, hắn tuy biết rõ Vương giả Sinh Tử Cảnh thần thông quảng đại, không thể tưởng tượng nổi, nhưng Cô Phong hành cách sơn mạch Phượng Minh Sơn chừng hơn bảy trăm vạn dặm ah, hắn đuổi đi qua cũng phải mất mười ngày, trở về chỉ mất một phút đồng hồ, loại thủ đoạn này quả thực vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Huyền Hậu tiền bối!
Nhìn thấy Huyền Hậu và Diệp Trần đột nhiên xuất hiện trong phòng, Mộ Dung Khuynh Thành và Mộ Dung Chỉ Thủy trong nội tâm cả kinh.
Khoát khoát tay, ánh mắt Huyền Hậu nhìn đến trên người Tô Như Tuệ khí tức có ít yếu nhược kia.
- May mắn tới sớm, độc khí đã bắt đầu ăn mòn thân thể của nàng rồi.
- Tiền bối, van cầu ngươi cứu thê tử của ta. "
Mộ Dung Chỉ Thủy mấy hôm nay lòng nóng như lửa đốt, vừa mới bắt đầu, Tô Như Tuệ vẫn không khác gì người thường, không có ảnh hưởng gì, nhưng mười ngày qua đi, vấn đề dần dần nghiêm trọng rồi, độc tố không biết từ đâu đến ở sau trong thể nội, ăn mòn thân thể của nàng, ngay cả Chân Nguyên cũng không thể ngăn cản.
- Các ngươi đi ra ngoài đi!
Huyền Hậu mở miệng nói.
- Bá phụ, Mộ Dung, chúng ta đi ra ngoài trước.
Diệp Trần lôi hai ngườ đi.
Thời gian cứu trị không dài không dài, sau thời gian uống cạn một chum trà, cửa mở ra.
Mộ Dung Chỉ Thủy và Mộ Dung Khuynh Thành đi vào xem xét, thấy Tô Như Tuệ hoàn hảo như lúc ban đầu, tinh thần càng tốt hơn so với trước đây, cho rằng triệt để chữa tốt rồi, không ngớt nói lời cảm tạ.