XÍU... UU!!
Không gian phía trước lập tức mơ hồ, thân ảnh của Độc Cô Tuyệt thoáng cái biến mất nguyên tại chỗ.
Cờ-rắc!
Đao mang do Tiêu Sở Hà chém ra, nứt vỡ như bọt biển, chợt, một đạo bóng dáng quỷ mị xuất hiện trước mặt Tiêu Sở Hà, chém tới một đao.
Không có bất kỳ lo lắng, dưới Tuyệt Vọng Nhất Đao của Độc Cô Tuyệt, cái mà Tiêu Sở Hà gặp phải chỉ có tuyệt vọng, hộ thể Chân Nguyên ngoài cơ thể hắn so với đậu hủ cũng không cứng hơn bao nhiêu, hết thảy bị phân thành hai nửa, sau một khắc, một cổ đao kình âm lãnh theo áo giáp phòng ngự của hắn, truyền lại vào trong cơ thế, sau đó lại lộ ra từ phía sau lưng, đao áp vô hình khiến cho mặt hồ phía sau hắn lõm ra một vết đao.
PHỐC!
Đại lượng máu tươi được phun ra từ trong miệng Tiêu Sở Hà, hình thành một đạo huyết trụ
Hắn muốn trốn đi, nhưng thân thể lại không nghe theo khống chế.
Tựa hồ không cam lòng thua trên tay Độc Cô Tuyệt, Tiêu Sở Hà rõ ràng từ trong tuyệt vọng phát ra lực lượng mới, chém một đao về phía Độc Cô Tuyệt gần trong gang tấc.
Đáng tiếc, Độc Cô Tuyệt so với hắn còn nhanh hơn, lại bổ một đao lên người hắn, khiến hắn bổ nhào xuống mặt hồ, triệt để mất đi sức chiến đấu và ý chí chiến đấu.
- Hấp thu lực lượng từ trong tuyệt vọng, ngươi vĩnh viễn kém ta.
Nếu như đổi thành người khác, có thể sẽ bị Tiêu Sở Hà lật bàn, nhưng tiếc, ở trên tay Độc Cô Tuyệt, không có khả năng phát sinh loại chuyện này, bơi vì lĩnh ngộ về mặt tuyệt vọng của hắn, đã vượt qua sự tưởng tượng của người khác, cho nên cử động cuối cùng của Tiêu Sở Hà, chẳng qua là ngoan cố chống cự thôi.
- Tiêu Sở Hà thất bại, Tiêu Sở Hà thật sự thất bại.
- Không sai biệt lắm đã được năm năm nha! Sau năm năm, rốt cục cũng có một thanh niên cự đầu xuống ngựa.
Tuy rằng trước kia đã nghĩ tới Tiêu Sở Hà sẽ bại, nhưng khi lộ ra kết quả, đại bộ phận mọi người vẫn rất rung động, mạnh như Tiêu Sở Hà, cũng thua dưới đao của Độc Cô Tuyệt, có thể nghĩ, Độc Cô Tuyệt đến cùng mạnh đến trình độ nào rồi, chỉ sợ dưới bốn mươi tuổi, không có ai có thể chiến thắng Độc Cô Tuyệt, coi như là Bạch Vô Tuyết xuất mã, cũng chỉ là không biết lượng sức thôi.
- Quá mạnh mẽ!
Bắc Minh Huy có can đảm khiêu chiến Tiêu Sở Hà, nhưng hắn phát hiện, hắn tình nguyện đi khiêu chiến những người khác, cũng không muốn khiêu chiến Độc Cô Tuyệt, hấp thu lực lượng từ trong tuyệt vọng, khiến đối thủ lâm vào tuyệt vọng, có thể nói, cho dù là người có thực lực tương đương với Độc Cô Tuyệt, 99% đều phải thua.
- Biến thái!
Tư Đồ Hạo cũng hết sức kiêng kỵ Độc Cô Tuyệt, khiến đối thủ ngay cả khả năng lật bàn cũng diệt sát, ngẫm lại đã cảm thấy da đầu run lên rồi.
- Tạ huynh, ngươi quyết đấu với hắn, có mấy phần nắm chắc.
Kiếm Tông Từ Nguyên đột nhiên hỏi Tạ Bách Đình.
Tạ Bách Đình cười khổ nói:
- Đổi thành đổi thành một đao khách khác có thực lực tương đương với hắn, phân chia 5: 5, nhưng đối với hắn thì, tối đa chia 4: 6, ta bốn, hắn sáu.
- Xem ra, tiếp theo không có gì đáng xem rồi.
Từ Nguyên gật gật đầu.
Không chỉ Từ Nguyên, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều không coi trọng Diệp Trần, mà ngay cả ba người Lý Đạo Hiên, Nghiêm Xích Hỏa cùng với Băng Linh đến từ cùng một nơi với Diệp Trần cũng hiểu được hi vọng của Diệp Trần rất xa vời, không phải Diệp Trần yếu, mà là Độc Cô Tuyệt quá mạnh mẽ, một đao vừa rồi, đánh cho Tiêu Sở Hà thuộc một trong ngũ cự đầu đến không hề có lực hoàn thủ, loại thực lực này, đã vượt qua thanh niên ngũ cự đầu rồi, cho dù là Bạch Vô Tuyết đánh với hắn, cũng không có phần thắng quá lớn, rất có thể sẽ bại, chớ đừng nói chi là Diệp Trần.
Bạch Vô Tuyết ngưng trọng nhìn Độc Cô Tuyệt, lắc đầu, không nói gì cả.
Ngâm!
Kiếm của Lục Thiếu Du vẫn một mực rung động lắc lư, phát ra thanh âm kiếm ngân réo rắt, ngay một khắc Độc Cô Tuyệt đánh bại Tiêu Sở Hà, âm thanh kiếm ngân đạt tới trình độ kịch liệt nhất, cơ hồ như muốn xuất ra khỏi vỏ vậy.
- Aizz, chúng ta đều đánh giá thấp Độc Cô Tuyệt, ai biết được hắn trong một năm này lại phát triển đến trình độ như thế chứ, hiện giờ đừng nói là Diệp Trần, dưới bốn mươi tuổi, ngươi có thể thắng hắn cơ hồ không có.
Hải Vô Nhai nhìn nhìn Diệp Trần, thở dài một hơi.
Yến Phượng Phượng nói:
- Quyết chiến còn chưa bắt đầu, có lẽ sẽ có chuyển cơ.
- Hi vọng thế!
Hải Vô Nhai dời ánh mắt, nhìn về phía Diệp Trần.
Dưới ánh nhìn của vạn chúng, Diệp Trần đứng người lên, cuồng phong thổi qua, một thân áo lam bồng bềnh tung bay, tóc dài màu đen bay múa phía sau, phảng phất như đang vẩy mực vậy.
- Độc Cô Tuyệt, ngươi có tư cách khiêu chiến ta rồi.
Câu nói đầu tiên khi Diệp Trần đứng người lên lại nhấc lên sóng to gió lớn.
- Ta không có nghe sai chứ!
Có người hoài nghi bản thân nghe nhầm.
- Có tư cách khiêu chiến ngươi?
Độc Cô Tuyệt híp mắt lại, hắn không giống với những người khác, nếu đổi thành một người khác nói ra lời này, hắn nhất định sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng lời này do Diệp Trần nói ra, lại khiến hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, phảng phất một bả tuyệt thế bảo kiếm, sắp ra khỏi vỏ. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
- Diệp Trần này?
Lục Thiếu Du nhướng mày, Tiêu Sở Hà bại bởi Độc Cô Tuyệt, hiện giờ đã không có chuyện của hắn nữa, hắn tự nhận đối với Độc Cô Tuyệt không có nắm chắc chiến thắng, đây là chuyện không thể nào phủ nhận, bất quá hắn và Diệp Trần đều là kiếm khách, Diệp Trần nói lời này, rõ ràng là quá mức cuồng vọng.
- Diệp Trần, hôm nay là ngày ngươi quyết chiến với Độc Cô Tuyệt, bất quá ta cũng muốn hiểu rõ thoáng một phát, kiếm pháp của ngươi, đạt đến trình độ nào.
Diệp Trần gật gật đầu.
- Có thể, ba chiêu định thắng bại!
- Tốt, cứ lấy ba chiêu làm hạn định đi.
Thân ảnh thấp thoáng, Lục Thiếu Du bay lên trời, tựa như một đầu Du Long màu trắng, nhanh chóng lướt tới đỉnh núi nơi Diệp Trần đứng, người còn chưa tới, kiếm khí sắc bén đã phá không mà đến.
- Lục Thiếu Du và Diệp Trần cũng muốn đánh!
Không ít người lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Sát Không Kiếm Pháp!
Kiếm pháp của Lục Thiếu Du, chỉ có ba chữ, nhanh, ngoan, chuẩn, mà sát chiêu lợi hại nhất trong số đó, không thể nghi ngờ chính là Sát Không Kiếm Pháp của hắn, Sát Không Kiếm Pháp vừa ra, khoảng cách không gian phảng phất như được rút nhỏ, giống như Phá Hư Chỉ của Hạ Hầu Tôn và Diệp Trần vậy, có thể bỏ qua khoảng cách, bất quá Sát Không Kiếm Pháp ẩn chứa cũng không phải là không gian áo nghĩa, mà chính là phong chi áo nghĩa, phong không chỗ nào không có, Sát Không Kiếm Pháp cũng vậy, Lục Thiếu Du chém ra một kiếm, cuồng phong khắp nơi đều hóa thành kiếm khí, bạo tập về phía Diệp Trần.