Về phần Lôi Linh Vương, hai tay hắn giơ đao lên cao, chém ra một đao mang lôi điện chừng mấy ngàn thước, bất luận vật gì ngăn ở phía trước đều tan thành mây khói trong nháy mắt.
Mà những người khác cũng không có thủ đoạn lợi hại như vậy, không quản bọn họ giãy dụa như thế nào, dốc sức liều mạng như thế nào cũng trốn không thoát tầng tầng lớp lớp mạng nhện kia.
Huyền Diệu Nhất Kích ẩn chứa không gian áo nghĩa, có thể dị độ địch nhân vào trong hư không, mười thành thực lực chỉ có thể phát huy được một nữa, là tuyệt chiêu do Huyền Hậu nghiên cứu ra, với tư cách là sư phụ của Huyền Hậu, Tần Liễu về mặt thực lực tuy rằng không bằng Huyền Hậu, nhưng cũng đã từng tài hoa hơn người, kỳ tài thiên phú tung hoành, chẳng những tìm hiểu Huyền Diệu Nhất Kích đến cảnh giới cực cao, lại càng suy diễn ngược lại, nghiên cứu ra một loại hiệu quả khác, cái thông đạo hình chữ nhật phát quang này thoạt nhìn như là một hình hộp chữ nhật, nhưng thật ra là nguyên một đám tọa độ không gian, xuyên thẳng qua trong đó, bốn người Diệp Trần phảng phất như đi vào một thông đạo đinh ốc tràn ngập các loại lưu quang đủ màu sắc.
- Xé rách hư không?
Diệp Trần có chút giật mình.
Tần Liễu giải thích nói:
- Không gian cũng có kết cấu của mình, nếu xem nó như công trình kiến trúc thì có hai loại phương pháp có thể đi vào được, một là dựa vào man lực phá hư vách tường, trực tiếp tiến vào, còn loại kia là mở ra đại môn hoặc là cửa sổ để đi vào, Huyền diệu nhất kích xem như là loại thứ hai.
- Đương nhiên, không gian ở đây quá ổn định, ta chỉ có thể dựa vào Phương Thiên chùy mới có thể làm được, hiện giờ nó đang sụp đổ, tốc độ chúng ta nên nhanh lên một chút, nếu không cũng sẽ bị lưu vong trong không gian, bị không gian chi lực đồng hóa đấy.
Tiến vào hư không trong cấm địa thập phần nguy hiểm, Tần Liễu làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Tiến vào huyệt động có hai mươi lăm người, thông qua huyệt động lại chỉ có mười lăm, số người sống sót hơn phân nửa, nhưng kỳ thật ngay cả một phần mười cũng không tới, bởi vì người sống sót vốn có hi vọng rất lớn có thể sống sót được, người chết đều là thực lực không đủ.
Nói một cách khác, thực lực không đủ, năng lực sinh tồn không đủ, căn bản không nên mơ đến tỉ lệ sinh tồn một nửa, tiến tới phía trước, những người bị chết kia chung quy vẫn cho rằng tỉ lệ sinh tồn hơn phân nửa, không nhất định sẽ đến phiên mình, nếu như lại cho bọn hắn một cơ hội nữa, đa số bọn hắn đều sẽ buông tha cho, đương nhiên, nhân sinh không có lần thứ hai, thời gian cũng sẽ không quay lại, rất nhiều sự chuyện, cần nghĩ lại mà làm sau.
Xuyên qua huyệt động, một mảnh thế giới tịch mịch bộc lộ trước mắt mọi người, còn có kiến trúc mộ địa hắc sắc nhìn không thấy đỉnh kia nữa.
- Đã đến mộ địa rồi
Trên mặt Tôn Thiên Lãng lộ ra thần sắc vui mừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
- Cuối cùng đã tới!
Tần Liễu thả lỏng một hơi, vận khí của các nàng rất tốt, cho tới bây giờ, chỉ chết mỗi Lâm Cao Minh, những người khác còn sống, bất quá nếu thêm mấy lần nguy cơ nữa thì kết quả khó mà nói được.
- Kế tiếp, mọi người đều dựa vào bổn sự a!
Trong mắt Lôi Linh Vương hiện lên một đạo tinh quang, mục đích hắn tới đây không giống với những người khác, những người khác là vì các loại bảo vật, mà hắn chỉ vì áo nghĩa võ học không gian, chỉ cần tìm hiểu ra không gian áo nghĩa, đối với tương lai của hắn có ích rất lớn.
Ông!
Đồng thời khi Lôi Linh Vương nói chuyện, phụ cận đột nhiên truyền đến một hồi không gian chấn động, ánh mắt mọi người dời qua, sắc mặt kinh ngạc.
Nguyên lai nơi đây còn có một cổng truyền tống, trong đó có năm đạo nhân ảnh truyền tống ra, chia làm hai nhóm, một nhóm là hai gã Tông sư đỉnh tiêm của Hình Vương và Ngục môn, nhóm kia là Đạm Đài Minh Nguyệt và lão giả tóc bạc.
- Ngục môn, Đạm Đài gia tộc!
Ánh mắt Quảng Lâm Vương lập loè, thiên hạ cửu tông và thiên hạ tứ đại gia tộc tuy rằng là một cấp bậc, nhưng về mặt nhận thức thì thiên hạ tứ đại gia tộc nếu so với thiên hạ cửu tông thì yếu đi không ít, tông môn dù sao cũng là tông môn, không phải gia tộc có thể so sánh được, Ngục môn với tư cách là một trong thiên hạ cửu tông, thế lực tuyệt đối trên Lâm gia, mà Hình Vương với tư cách là Bán bộ Vương giả thành danh lâu năm, nghe nói có thực lực Bán bộ Vương giả đỉnh tiêm, Đạm Đài gia tộc thì cũng giống với Lâm gia, cùng là một trong thiên hạ tứ đại gia tộc, thế lực song phương sàn sàn nhau, nhưng tiếc chính là, Đạm Đài gia tộc có thiên tài như Đạm Đài Minh Nguyệt, Lâm gia ngược lại không sánh được.
- Ha ha, vận khí của chúng ta không tệ, không có tới sau mọi người nhiều lắm.
Hình Vương cười ha ha, phân biệt liếc qua Lôi Linh Vương và Tần Liễu, người trước thì khiến hắn kiêng kị còn trên người người thứ hai lại có mang thượng phẩm linh thụ.
- Hình Vương, đã lâu không gặp.
Lúc trước kia Lôi Linh Vương vừa bước vào cảnh giới Bán bộ Vương giả, Hình Vương cũng đã là nhân vật phong vân trong Bán bộ Vương giả rồi, thời gian qua đi cảnh vật đổi dời, Lôi Linh Vương sóng sau đè sóng trước, bất luận Bán bộ Vương giả nào nhìn thấy hắn đều sẽ dành cho hắn đầy đủ sự tôn trọng.
- Quả thật đã lâu không gặp!
Hình Vương gật đầu.
Mộ địa có năm tòa, hợp thành một đường, tòa mộ địa thứ nhất hẳn là mộ địa của Thương Lang Vương dưới trướng Tứ Cực Đại Đế, địa môn của mộ địa bầy ra hai pho tựng cự lang cao mười trượng ngửa mặt lên trời gào thét, một cổ sát khí khiếp người đập vào mặt.
Diệp Trần dùng Linh hồn chi nhãn chú ý bốn phía thoáng một phát, phát hiện toàn bộ mộ địa được bao phủ trong cấm chế khủng bố, cấm chế chi lực tuy rằng ẩn mà không phát, nhưng khí tức nhàn nhạt phát ra lại khiến người khác sởn hết cả gai ốc, phảng phất tùy thời đều có thể đoạt tánh mạng người, cửa vào duy nhất cính là đại môn vào mộ địa của Thương Lang Vương.
- Quả nhiên cần chìa khóa!
Diệp Trần thấy trên đại môn có một lỗ đút chìa khó lớn chừng chén trà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, muốn đi vào mộ địa, cần phải có chìa khóa tòa Thương Lang.
- Khai mở!
Đột ngột
Lôi Linh Vương đứng trước đại môn rút đao nổi giận chém một nhát, đao mang lôi điện bá tuyệt thiên hạ bổ lên cánh cửa kim loại, chưa từng có từ trước đến nay.
Oanh!
Cánh cổng kim loại tách ra cường quang, đao mang lôi điện phảng phất như chém lên trên vật thể mềm mại vậy, dùng một tư thái nhanh hơn bắn ngược trở về.
- Ồ!
Lôi Linh Vương kinh dị một tiếng, cử đao phong ngăn trở đao mang do mình phát ra.
- Có lẽ cần một cái chìa khóa?
Quảng Lâm Vương dường như nghĩ gì đó, nhìn về phía mọi người.