Thanh niên lạnh lùng cũng như vậy, không có tiến lên tranh đoạt, tựa hộ
như cảm thấy thương thế của mình chưa khỏi, tranh đoạt cũng không có bao nhiêu hi vọng. Đương nhiên đây chỉ là cách nhìn của những người khác,
kỳ thật ở trong lòng hắn là đang kiêng kị Diệp Trần. Bảo vật mà hắn muốn đoạt chính là thanh bảo kiếm toả ra hồng quang kia, mà Diệp Trần cũng
là một kiếm khách, nếu cùng lên tranh đoạt thì tất nhiên hai người sẽ
phải có một trận chiến mà hắn thì cảm thấy hiện tại không tranh lại Diệp Trần!
- Diệp Trần, ta không lên đâu, chàng lên đi!
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, lắc đầu nói.
Diệp Trần liếc nhìn hoàng y nữ tử rồi nhìn Mộ Dung Khuynh Thành như hiểu được gì đó, mở miệng nói:
- Được!
Sau lưng ngưng tụ kiếm dực, thân hình Diệp Trần loé lên giống như một
đạo kiếm quang phát sau mà đến trước đuổi theo năm người phía trước.
Lâm Vũ Hiên dù sao cũng là người lao lên đầu tiên, hắn vung tay định