Chương 18:
Tôi nhanh chóng chạy về phía họ, vừa chạy vừa hét lớn: "Đại Sư Huynh! Đại Sư Huynh! Đừng đánh nữa!"
Ma Tộc kia dường như nghe thấy tiếng tôi, dừng động tác tấn công lại, nhìn về phía tôi.
Tiểu Sư Đệ nắm lấy sơ hở, vung một chưởng vào ngực Đại Sư Huynh.
Đại Sư Huynh phun ra một ngụm máu, rơi từ trên không trung xuống.
"Ối đệt!"
Tôi kinh hoàng, gấp gáp hô: "Cảnh Tễ! Mau đỡ lấy hắn! Mẹ nó đó là Đại Sư Huynh ruột thịt của ta!"
May mà lúc này Cảnh Tễ không bướng, túm lấy cổ áo của Đại Sư Huynh kéo hắn lại.
Tiểu Sư Đệ thấy vậy cũng bay xuống, ôm chầm lấy tôi khóc: "Sư huynh, em còn tưởng anh chết rồi!"
Tôi gạt hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta chưa chết, nhưng Đại Sư Huynh của chúng ta thì không chắc đâu."
Sau đó tôi đi đến bên cạnh Cảnh Tễ, kiểm tra "Đại Sư Huynh".
Mặt, tay, cơ ngực, cơ bụng... (phía sau Cảnh Tễ đã ngăn tôi lại)
Tin tốt, người này đích thực là Đại Sư Huynh ruột thịt của tôi, tin xấu, Đại Sư Huynh của tôi không biết từ lúc nào đã biến thành Ma Tộc.
Tiểu Sư Đệ xích lại gần Đại Sư Huynh để nhìn, tò mò nói: "Thì ra Đại Sư Huynh trông như thế này."
Tôi ôm mặt: "Đúng thế."
Lần đầu gặp mặt, một chưởng đánh Đại Sư Huynh đến bất tỉnh, cả Tu Chân Giới này không tìm thấy người thứ hai đâu.
Nhưng Tiểu Sư Đệ chưa nhập môn, Đại Sư Huynh đã ra ngoài du ngoạn, không quen biết là chuyện bình thường.
Vì vậy tôi không thể trách Tiểu Sư Đệ một lời nào, chỉ có thể lấy ra một đống linh dược từ không gian giới tử, đổ từng lọ vào miệng Đại Sư Huynh.
Đổ lọ đầu tiên, Đại Sư Huynh lại phun ra một ngụm máu.
Tôi nghi ngờ: "Không đúng, đây là đan dược hồi phục thượng phẩm mà."
Có lẽ là liều lượng chưa đủ, tôi cầm lọ thứ hai, chuẩn bị đổ tiếp.
Cảnh Tễ nắm lấy cổ tay tôi: "Chúc Lăng, ngươi nói thật đi, Đại Sư Huynh của ngươi trước đây có phải đã ngược đãi ức hiếp ngươi không?"
Tôi gạt tay hắn ra: "Sao có thể, Đại Sư Huynh đối xử với ta như anh em ruột."
Khi Đại Sư Huynh còn ở đây, đều là hắn dạy tôi nhiều nhất, con đường kiếm đạo của tôi đều là do hắn từng chiêu từng thức truyền dạy.
Hơn nữa hắn đối với tôi dịu dàng và kiên nhẫn, tốt hơn Sư Tôn nóng nảy và thiên vị nhiều.
Vẻ mặt Cảnh Tễ đau khổ: "Vậy tại sao ngươi lại muốn giết hắn?"
Tôi mờ mịt.
Tiểu Sư Đệ xen vào: "Đúng đấy Sư huynh, Đại Sư Huynh bây giờ là Ma Tộc, không thể ăn linh dược đúng không?"
Thấy Đại Sư Huynh lại ho ra hai ngụm máu, tôi im lặng thu lại tất cả bình bình lọ lọ.