Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 770: Tiến vào Thánh sơn

Chu Hằng chỉ ra một cái, như cười khẽ vuốt hoa, vẻ mặt bình thản, nhưng có một cỗ không linh huyền diệu.  

Keng!  

Ngón tay của hắn chỉ lên mũi kiếm, hào quang chói mắt bỗng bùng nổ, làm cho người dưới Thăng Hoa Đế đều không nhịn được nhắm mắt lại.  

Đợi cho mọi người vội mở mắt ra, chỉ thấy Chu Hằng đứng cách một kiếm hai cánh tay với Kiều Thanh Thanh, bởi vì hai người đều giơ thẳng tay, dùng ngón tay chỉ lên mũi kiếm.  

Chu Hằng vẻ mặt mỉm cười, còn Kiều Thanh Thanh vẻ mặt nghiêm nghị, một đoàn gió mạnh thổi qua, cuốn theo quần áo hai người bay phất phới như tiên.  

Cái gì!  

Chu Hằng lại đỡ được một kiếm náy  

Hơn nữa chân của hắn lại không lùi dù chỉ là một phân nhỏ!  

Màn…. màn đen?  

Không có khả năng, Kiều Thanh Thanh đã cho thấy tu vi Thăng Hoa Đế, nhân vật như vậy còn có thể phối hợp với người khác diễn ra màn đen? Ai có tư cách ra lệnh nàng làm vậy?  

Rốt cuộc thực lực của Chu Hằng mạnh mẽ đến cỡ nào?  

Rốt cuộc hắn có phải Thăng Hoa Hoàng không chứ!  

Chu Hằng nhìn Kiều Thanh Thanh, nói: – Thân mình ngươi không lùi mà cưỡng ép hóa giải lực lượng, sẽ chỉ làm ngươi bị thương! Làm gì khổ thế!  

Bị thương?  

Phụt!  

Như xác minh lời của Chu Hằng, sắc mặt Kiều Thanh Thanh nháy mắt trở nên tái nhợt, sau đó hé môi nhỏ, máu tươi liền phun ra, môi hồng trở nên tái nhợt, nhưng dính vết máu đỏ liền tràn đầy xinh đẹp thê lương.  

Thật… thật sự bị thương!  

Một chiêu trước đó, Kiều Thanh Thanh chẳng những không đẩy lùi Chu Hằng, ngược lại vì bản thân cậy mạnh không lùi, mạnh mẽ hóa giải lực lượng của Chu Hằng, chấn thương chính bản thân?  

Khè!  

Mọi người toàn trường cảm thấy da đầu tê dại, tràn đầy khó tin, thậm chí có xúc động muốn khóc.  

Chu Hằng khẽ rung lên, thân thể Kiều Thanh Thanh bị hắn chấn ra khỏi Võ Đấu Trường.  

— Bây giờ hắn là Thăng Hoa Hoàng 14 tướng, lực lượng có thể sánh với Thăng Hoa Đế 3 tướng, cộng thêm lực phá hoại của Ngũ Hành Phù Văn, chỉ là Thăng Hoa Đế 1 tướng có thể chống chọi trực diện với hắn? Nếu không phải hắn xuống tay lưu tình, một chỉ này tuyệt đối có thể nổ nát Tiên khí của đối phương, lại đánh vỡ nát cả người nàng!  

Người chiến thắng sau cùng là… Chu Hằng!  

Xứng dánh với danh hiệu, hoàn toàn xứng đáng!  

Ầm! Sau một mảnh yên tĩnh, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, vô số người đều hô to tên Chu Hằng, đều chuyển ngón cái lên trên, đây là Võ Đấu Trường kính ý với anh hung.  

Đánh bại Thăng Hoa Đế lên đỉnh cao, chứng thực 100%!  

Chu Hằng không hề để ý tới hư danh này, tùy ý rời Võ Đấu Trường.  

Khoảng cách đến lễ sinh nhật thần linh chí cao còn lại 5 ngày!  

Trong 5 ngày này, có rất nhiều người đến thăm hỏi Chu Hằng, làm hắn phiền không thôi, dứt khoát dẫn theo Mộc Đồng Đồng cùng Hồ Nhân đi chơi khắp nơi, mắt không thấy lòng không phiền.  

Sau khi mở ra cấm chế Thánh sơn, hắn sẽ sẽ trực tiếp đi lên đỉnh Thánh sơn, tìm kiếm đường rời đi. Bởi vậy, ở trong này một ngày ít một ngày, hắn dẫn hai tiểu nha đầu du sơn ngoạn thủy, tạm thời buông ra hết suy nghĩ.  

Giữa trưa ngày thứ tư, Chu Hằng dẫn hai tiểu nha đầu tới cạnh hồ nước vắng lặng, mặt nước như gương, tràn đầy xinh đẹp.  

Chu Hằng cho hai tiểu nha đầu chơi nước, hắn thì đi tản bộ bên bờ hồ. Chỉ là đi mấy bước hắn liền dừng chân, đằng trước xuất hiện một bóng người duyên dáng, vừa lúc đặt chân bên bờ hồ. Đáng người thon thả lồi lõm thu hút, trở nên vô cùng linh động giữa non xanh nước biếc này.  

Đó là Kiều Thanh Thanh.  

– Chu huynh… Cô gái này đạp sóng bước đến, như Lăng Ba tiên tử, uyển chuyển duyên dáng, như hoa chớm nở.  

Nàng trùng hợp đến đây, hay là cố ý canh chừng hắn?  

Chu Hằng mỉm cười, nói: – Thì ra là Kiều cô nương, đã dưỡng thương tốt rồi?  

– Cảm ơn Chu huynh quan tâm, Thanh Thanh đã không ngại! Nàng đi bên bờ, cười đứng cạnh Chu Hằng, đôi mắt to nhìn Chu Hằng có lưu chuyển những tia tình ý. Nàng nhìn mặt hồ phẳng lặng như gương, nhẹ nhàng nói: – Từ khi bốn ngày trước bị Chu huynh đánh bại, Thanh Thanh vẫn luôn nhớ cảnh thất bại đó!  

Chu Hằng cười xin lỗi, nói:  

– Ngại quá, ta nhất định phải thắng trận đó!  

– Đó là Thanh Thanh tài không bằng người, làm sao có thể trách Chu huynh! Kiều Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, lại chuyển sang nhìn Chu Hằng. – Chu huynh, trước đây tuy rằng Thanh Thanh có thua, nhưng chưa từng có người làm Thanh Thanh thua phục như vậy!  

– Những ngày qua Thanh Thanh vẫn nhớ mãi không quên Chu huynh, Chu huynh có nhớ tới Thanh Thanh chứ? Nàng mi mắt hàm xuân, lại xấu hổ cúi đầu xuống.  

Nữ nhân này bị hắn đánh bại, ngược lại đi thích hắn?  

Trong lòng Chu Hằng đầu tiên là dâng lên một cỗ hư vinh, có thể được người ta yêu mến luôn là chuyện vui vẻ. Nhưng hiện tại hắn đã không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt – hơn nữa, tuy rằng Kiều Thanh Thanh cũng có thể coi như mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng muốn làm Chu Hằng đã quen nhìn tuyệt sắc rung động, chút dung mạo này còn kém xa.  

Hắn suy nghĩ dùng từ, nói: – Thật có lỗi, ta đã có người yêu mến!  

Sắc mặt Kiều Thanh Thanh lập tức trắng nhợt, nàng biết bên cạnh Chu Hằng có hai mỹ nữ dị tộc,nhưng hai nữ nhân kia không hề có chút tu vi, làm sao xứng làm thê tử của Chu Hằng? Tối đa cũng chỉ làm mỹ thiếp, không khác gì đồ chơi!  

Nhưng Chu Hằng lại nói hai nữ nhân kia là người yêu của hắn, điều này đả kích nàng quá lớn!  

Không được, thứ nàng nhìn trúng thì tuyệt đối chỉ thuộc về nàng!  

Kiều Thanh Thanh ấn xuống nước mắt sắp trào ra, quay đầu sang một bên, nói: – Chu huynh, Thanh Thanh tin tưởng ngươi nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý!  

Cũng không chờ Chu Hằng, thân hình nàng nhảy lên, nháy mắt biến mất đằng xa.  

Nhưng Chu Hằng không nhìn thấy được, là hận ý có phần dữ tợn của nàng.  

Chu Hằng nhún vai, thích ai là tự do của mỗi người, nhưng người bị thích cũng không nhất định cũng thích, bằng không thế giới này còn không loạn mất? Tùy tiện nàng vậy, dù sao hắn sẽ lập tức rời khỏi đây.  

Đợi cho mặt trời xuống đằng tây, trăng sáng nổi lên, Chu Hằng liền dẫn hai tiểu nha đầu về Thánh Tiên Điện.  

Một ngày bình yên, cuối cùng đến ngày sinh nhật ngàn năm của vị thần linh chí cao kia.  

Chu Hằng mang theo Tiên Cư, 4 nữ cùng con lừa đen tự nhiên đã sớm ở bên trong, hắn đến chỗ Tế đàn Thánh Tiên Điện.  

Một tòa tượng đá cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt Chu Hằng, cao trăm trượng, toàn thể chớp động ánh sáng ngọc lấp lóe, nhưng giống như trước kia, trên mặt có lớp sương mù che phủ, không ai nhìn rõ bộ mặt thật của vị thần linh chí cao này.  

Mọi người đến đông đủ, đây là ngày long trọng nhất Tiên vực, ngoài những người vừa lúc bế quan thật sự không thể ra mặt, mọi người đều ăn mặc nghiêm túc đến tham dự, chúc mừng ở Tế đàn các thành phố. Còn ở Thánh Tiên Điện chính là Tế đàn quy cách cao nhất, có thể tham dự đại điển nơi này vốn là một loại thể hiện thân phận.  

Tiên vực chỉ có năm vị Sáng Thế Vương cũng đã đến bốn vị, lão tổ Lý gia bởi vì còn bế tử quan, đã bỏ lỡ hai lần đại điển ngàn năm trước, lần này không xuất hiện cũng không làm mọi người kỳ quái, ngược lại cảm thấy là đương nhiên.  

Sau một đống lớn lễ nghi phiền phức, Chu Hằng đi tới dưới tượng đá, một vị Sáng Thế Vương tự mình ra mặt, giao một cái bình thánh cho hắn, đồng thời con có một cái ngọc phù vỡ nát chỉ còn một nửa.  

Chu Hằng nhìn kỹ, trên ngọc phù này có dấu hiệu, nhưng bởi vì ngọc phù vừa vặn nứt vỡ ở giữa, dấu hiệu này có hình dạng gì cũng không phân biệt được.  

– Chỉ có cầm ngọc phù này mới đi vào Thánh sơn, lúc ngươi đi đến giữa sườn núi, sẽ thấy được một cái suối thành, lấy nước thánh ở chỗ đó, lập tức trở về, trả lại ngọc phù. Đây là chí bảo ở Tiên vực! Vị Sáng Thế Vương kia nói, có khí tức khủng bố lưu chuyển.  

Ở trong này, Sáng Thế Vương chính là tồn tại mạnh nhất, khí tức tối cao lưu chuyển, sắc mặt mọi người trắng bệch, phát ra run sợ từ sâu trong nội tâm.  

Ngay cả mông của siêu Sáng Thế Đế mà Chu Hằng cũng dám đánh, làm sao còn kính sợ Sáng Thế Vương?  

Hắn gật đầu, đã vội vàng muốn đi vào Thánh sơn.  

Thì ra nắm giữ cái ngọc phù này là có thể đi vào Thánh sơn. Ha ha, cái này cũng có nghĩa hắn làm lật trời bên trong cũng không có người vào ngăn cản hắn.  

Tốt lắm, bây giờ hắn còn chưa có nắm chắc chống lại Sáng Thế Vương, như vậy càng tốt.  

Hắn đi đằng trước, ít nhất mấy vạn người đi theo sau, một đường ra khỏi Thánh Tiên Điện, thẳng đến Thánh sơn.  

Đến chỗ này, không một ai tiến thêm được một tấc.  

Chu Hằng một tay cầm bình thánh, một tay cầm ngọc phù, tiếp tục tiến tới.  

Oong!  

Trong nháy mắt tiến vào Thánh sơn, mảnh ngọc phù vỡ nát thả ra hào quang đỏ như máu, bao bọc quanh Chu Hằng, hắn đặt chân xuống, đã vào trong núi!  

Xong!  

Chu Hằng bước nhanh đi tới, chân càng chạy càng nhanh.  

Mọi bí ẩn ở chỗ này đều sắp vạch ra trước mặt hắn, sau đó, hắn có thể rời khỏi đây trở về nhà! Nếu may mắn, thậm chí hắn còn có thể mang về mảnh vỡ hắc kiếm!  

Áp lực thật lớn!  

Chu Hằng nhanh chóng phát hiện, dù là có ngọc phù hộ thân, nhưng áp lực nơi này vẫn vô cùng mạnh mẽ, đừng nói phóng lên, chỉ là duy trì tốc độ hiện tại cũng đã rất khó khăn.  

Quả nhiên, tốc độ của hắn ngày càng chậm.  

Là bởi vì chỉ có nửa mảnh ngọc phù?  

Chu Hằng nhăn mày, chỉ có nửa mảnh ngọc phù đủ duy trì cho hắn lên đến đỉnh núi hay sao?  

Ba giờ sau, tốc độ của hắn đã không khác gì người thường, ngọc phù tỏa ra hào quang cũng ngày càng mờ, như sắp không chống nổi áp lực kinh khủng chỗ này.  

Nhưng núi này… vẫn cao không thấy cuối!  

Ào ào ào, đằng trước có tiếng nước chảy.  

Chu Hằng lại tiến lên mấy chục trượng, một cái nguồn suối xuất hiện trước mặt hắn, nước suối tuôn lên có một loại nhịp điệu kỳ diệu.  

Nơi này chính là tận cùng rồi!  

Không phải tận cùng của núi, mà là cực hạn mà hắn có thể đặt chân, ngọc phù tỏa ra hào quang gần như không còn, tối đa đi tới mười mấy trượng. Nhưng vẫn không nhìn thấy đỉnh cao, chỉ có mười mấy trượng thì tính là gì?  

Chu Hằng vốn tràn đầy hy vọng, sau khi phát hiện kết quả này, không khỏi thất vọng lớn!  

Nửa mảnh ngọc phù, không được!  

Nhưng nếu có thể khôi phục lại ngọc phù này thì sao?  

Chu Hằng bình ổn tâm tình, hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh.  

Rõ ràng, hắn còn phải ở lại Thánh Tiên Điện một hồi, tìm kiếm nửa mảnh ngọc phù khác.  

Nếu đã vậy, vẫn phải làm công việc lấy nước thánh!  

Chu Hằng đi tới bên cạnh nguồn suối, lấy bình thánh ra tiến hành rót nước, một mùi hương thơm ngát phà vào mũi hắn. Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy ở trong một khe đá nguồn suối, có một gốc thực vật toàn màu tím đỏ mọc lên, trên đỉnh kết thành trái màu tím đậm.  

Chính là trái cây này tỏa ra mùi hương mê người, chỉ ngửi mùi thôi cũng làm linh lực trong người hắn nhanh lên, linh khí thiên địa không ngừng hội tụ vào gốc thực vật đó.  

Thánh… Thánh dược!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất