Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 106: Chặn đánh

Cả người miệng vết thương trải rộng, máu tươi chảy khô, trông Lăng Vân thê thảm vô cùng, tựa hồ khi thoát được lại luống cuống không biết chọn đường...... Lấy trạng thái hiện tại của hắn, thấy thế nào cũng giống như là bị lục giai cường giả của Vạn La đế quốc đánh cho trọng thương, rồi sau đó hắn liều mạng dùng phương pháp huyết độn, trốn thoát ra từ vòng vây của mấy vị cường giả đó.

Loại suy đoán hợp tình hợp lý này liền được đa số người đồng tình!

Bởi vậy, sau khi thấy Lăng Vân đang ở giữa không trung, cừu nhân gặp mặt liền đỏ mặt tía tai, hoàng tử La Khai lập tức quát lớn: "Hắn chính là Lăng Vân. Hắn khẳng định là muốn đào tẩu, ngăn lại hắn!"

Lâm Trấn và Lâm Thiên Uy đang muốn nói cái gì. Nhưng khi họ thấy cả đội mười ba vị ngũ giai cường giả đã có tám người tiếp tục đi tới, cho dù bọn họ muốn ngăn cản, sợ cũng chưa chắc có thể thành công! Nếu ngăn cản thất bại, dẫn đến Vạn La đế quốc giận cá chém thớt với Lâm gia, đến lúc cho dù là Hải Sâm hoàng thất muốn bảo vệ bọn họ, cũng tuyệt không phải chuyện dễ dàng.

Hải Lâm công chúa nhìn thoáng qua ba vị hoàng thất Đại Kiếm Sư phía sau, lại xem một chút La Khai mang bộ mặt hận ý, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Lăng Vân.

"Hắn......đã đạt tới ngũ giai?"

Trầm ngâm một lát, nàng lập tức làm ra một quyết định khiến ba vị hoàng thất Đại Kiếm Sư nghi hoặc không thôi: "Ba vị thúc thúc, phiền toái các ngươi ra tay ngăn lại những vị ngũ giai Đại Kiếm Sư của Vạn La đế quốc, để Lăng Vân an toàn rời đi."

Một trong ba vị Đại Kiếm Sư nhíu mày, có chút khó hiểu, nói:" Công chúa, ý tứ của ngươi là gì?"

Hải Lâm vội vàng nói: "Hiện tại không phải thời điểm để hỏi. Ba vị thúc thúc, xin hãy tin tưởng ta, xin nhanh chóng ra tay."

Ba người liếc mắt nhìn nhau. Tuy bọn họ không rõ ý tứ của Hải Lâm công chúa, nhưng vị công chúa này có thể giao thiệp với phần đông hoàng tử ở những nước láng giềng xung quanh, đùa bỡn bọn họ để thu hoạch được lợi ích lớn nhất, có thể thấy được đó là một con người tâm trí hơn người.

Do dự trong chốc lát, ba người lập tức ra tay, ngăn cản bảy vị ngũ giai Đại Kiếm Sư đang đi tới.

Thấy Hải Lâm điện hạ hạ lệnh, Lâm Trấn vốn đang do dự không quyết giống như ăn được định tâm hoàn*. Không đợi hắn thỉnh cầu Lâm Thiên Uy ra tay, vị ngũ giai cường giả này đã nói: "Tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt được ngũ giai cường giả, Lâm gia chúng ta ngàn vạn lần không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!" Dứt lời, hắn liền phóng lên cao, hướng một người trong đó giết tới.

Trước hai mươi lăm tuổi đạt tới tứ giai đã đủ để kẻ khác kinh cuồng*, vậy còn ngũ giai?

La khai thấy minh hữu bỗng nhiên phản bội, không khỏi tức giận nói: "Hải Lâm, ngươi đây là có ý tứ gì, cư nhiên trợ giúp địch nhân của chúng ta. Còn ngươi, Lâm Trấn, một Lâm gia nho nhỏ mà cũng dám làm thế, ngươi muốn tìm cái chết sao?"

Hải Lâm công chúa khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm giải thích: "La khai điện hạ, ngươi khẳng định là hiểu lầm. Mời ngươi nghĩ lại, một ngũ giai Đại Kiếm Sư nho nhỏ như Lăng Vân, sao có thể từ vòng vây của bốn vị lục giai cường giả mà an toàn còn sống đi ra? Ta nghĩ, khẳng định là hắn được những vị tiền bối đó khuyên can, giao ra tấn thăng lệnh bài, cho nên họ đã khai ân, để cho hắn rời đi. Đó là quyết định của các vị tiền bối, chúng ta cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Chẳng lẽ ngươi nghĩ đến Lăng Vân có thể đào tẩu từ trong tay những vị tiền bối của nước ta và quý quốc sao?"

La khai á khẩu. Nếu đúng như lời Hải Lâm công chúa nói, hắn muốn cường hành đánh chết Lăng Vân thì chẳng phải là khiến vài vị tiền bối rơi vào cảnh bất nghĩa sao?

Nếu hắn nói Lăng Vân trốn ra được, lại chẳng khác nào thừa nhận lục giai cường giả của đế quốc hắn tài không bằng người, ngay cả ngũ giai Đại Kiếm Sư cũng không thể đối phó!

Một câu nói, đã phá hỏng toàn bộ những lý do lấy cớ của La Khai!

Chẳng qua, mệnh lệnh đã hạ, La Khai cũng không nguyện ý buông tha: "Vô luận là thiệt hay giả, trước cứ bắt giữ rồi hãy nói sau. Nếu thật sự là các tiền bối đáp ứng để hắn rời đi, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ không lưu lại hắn."

Hải Lâm công chúa đang muốn nói cái gì, chiến đấu ở phía trước không ngờ đã bắt đầu.

Bốn vị ngũ giai Đại Kiếm Sư không bị dây dưa chợt gia tốc, nhanh như tia chớp liền hướng phía Lăng Vân giết tới. Thân chưa đến, đấu khí đã tới trước! Đấu khí chói mắt cùng không khí kịch liệt ma sát, khiến một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên, nhắm thẳng Lăng Vân mà cuốn tới.

Ánh mắt Lăng Vân trực tiếp phóng qua bốn vị Đại Kiếm Sư đang chặn đánh, rơi xuống địa phương nơi đám người La Khai đứng.

Đấu khí cuốn tới, Lăng Vân vẫn đứng yên không hề di chuyển.

Liếc mắt, không nói gì, bên trong tràn ngập sự trầm mặc khinh thường!

Người, chính là có được mị lực bậc này-- không cần ngôn ngữ, chỉ cần một động tác, một ánh mắt châm chọc đã đủ để khiến đối phương phẫn nộ mà mất đi lý trí!

Vẻn vẹn chỉ một cái nhìn, La Khai liền giống như bị một loại vũ nhục ti tiện nhất, cả người lâm vào sự giận giữ vô hình: "Muốn chết. Hắn mà cũng dám coi khinh bổn hoàng tử. Giết cho ta, giết chết hắn!"

Vài vị ngũ giai Đại Kiếm Sư đối với loại mệnh lệnh này cảm giác có chút không thoải mái. Làm ngũ giai cường giả, cho dù hoàng đế bệ hạ của Vạn La đế quốc gặp cũng phải đối đãi ngang hàng, huống chi một tên hoàng tử? Chẳng qua, bọn họ cũng không thể vì giận giữ mà nửa đường buông tha cho hành động lần này.

Đang lúc vài vị ngũ giai Đại Kiếm Sư đang miên man suy nghĩ, Lăng Vân đã ngang nhiên lao ra. Kiếm nguyên của hắn trải rộng, sinh ra một chiếc áo giáp trong suốt, đem đấu khí của bốn vị Đại Kiếm Sư toàn bộ chấn vỡ, hóa thành một nguồn năng lượng khuếch tán khắp hư không. Ngay sau đó, một đạo hào quang màu ám lam bao vây trong một tầng kiếm khí sắc bén đủ để phá hủy hết thảy, chợt ở trước mắt mọi người phóng lớn......

"Đây là cái gì?" Vị ngũ giai Đại Kiếm Sư kia vội vàng dùng đấu khí tiến hành ngăn cản. Nhưng hắn còn chưa kịp buông lỏng, đạo kiếm khí đó như cắt một miếng đậu hủ ngay lập tức liền phá vỡ phòng ngự, mang theo một trận huyết vụ nồng đậm gào thét qua cơ thể hắn!

Kiếm nguyên ngưng tụ ra thuộc tính sắc bén, đấu khí của phổ thông ngũ giai cường giả căn bản không thể hình thành được bất cứ ngăn cản gì hữu hiệu dưới công kích của Lăng Vân!

"Hỗn trướng!" Một vị ngũ giai Đại Kiếm Sư khác nổi giận gầm lên, đấu khí sắc bén hình thành kiếm cương chém về phía Lăng Vân!

"Oanh!"

Lăng Vân vươn tay trái ra, năm ngón tay uốn khúc, liền đem kiếm cương của Truyền kỳ bảo kiếm thành tê phấn!

"Lấy huyết nhục phá vỡ kiếm cương hình thành từ đấu khí...... điều này không có khả năng xảy ra!" Vị Đại Kiếm Sư kia nhìn Lăng Vân tựa như một con quái vật, trong mắt tràn ngập sự kinh chấn không thể che dấu!

Trong chiến đấu, phân thần là chết! truyện được lấy tại TruyenFull.com

Khoảnh khắc lúc hắn giật mình, hai ngón tay của Lăng Vân chụm lại, ngưng tụ thành kiếm chỉ. Hắn bước một bước quỷ dị ở hư không, lấy một loại tốc độ khiến kẻ khác khó có thể tin xuyên qua khoảng cách chưa đến năm thước giữa hai người, nhanh như chớp bắn về phía tim vị ngũ giai Đại Kiếm Sư đó.

"Lão Tứ, cẩn thận!" Ở bên cạnh, một vị ngũ giai cường giả khác hét lớn một tiếng, đấu khí dưới thân chợt bùng nổ, hình thành một cỗ phản lực kịch liệt. Dưới tác dụng của cỗ phản lực này, tốc độ của hắn chợt đề thăng tới cực hạn, liền giơ kiếm bổ tới trước mặt Lăng Vân.

Lăng Vân liếc nhìn hắn, ám lam cự kiếm trong tay phải hắn tùy ý chém ra. Bộ dáng lạnh nhạt kia, phảng phất như đang đuổi đi một con ruồi bọ khiến cho người ta chán ghét, chứ không phải một vị ngũ giai cường giả danh chấn lục cấp văn minh!

Thái độ khinh miệt như thế liền khiến vị ngũ giai cường giả đó cực kỳ giận dữ, hét lớn: "Muốn chết. Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá......"

Hắn còn chưa kịp nói câu kế tiếp, chỉ nghe một tiếng "Uỳnh!" vang lên, thanh Truyền kỳ bảo kiếm đi theo hắn bao nhiêu năm liền va chạm vào thanh ám lam cự kiếm. Thanh truyền kì bảo kiếm của hắn tựa như một khối thủy tinh đập vào cương thiết cứng rắn nhất thế gian, ngay lập tức liền bị chấn nát thành vô số mảnh!

"Không có khả năng. Thanh kiếm trong tay ta chính là Truyền kỳ bảo kiếm, cho dù gặp Sử Thi bảo kiếm cũng không thể dưới một lần va cham mà bị chấn nát thành tình trạng này!"

Nghi hoặc trong lòng hắn, nhất định chỉ có thể xuống cửu tuyền, hỏi thăm Diêm La vương.

Ám lam cự kiếm vừa phá vỡ phòng ngự của thanh Truyền kỳ bảo kiếm, kiếm nguyên ẩn dấu trong nó lập tức bùng nổ, bao phủ ngũ giai cường giả đang ngây người vào bên trong.

Cùng lúc đó, kiếm chỉ trong tay trái Lăng Vân cũng đã vô tình bắn về đấu khí khải giáp của một vị ngũ giai cường giả khác. Tâm niệm vừa động, kiếm nguyên hùng hậu trong cơ thể lập tức mãnh liệt ào ra, đem vị Đại Kiếm Sư còn chưa kịp phản ứng kia hoàn toàn cắn nuốt.

"嘭!嘭!"

Hai cỗ huyết vụ* bùng nổ cả một mảng hư không, đại biểu hai vị ngũ giai cường giả đã "về chầu ông bà ông vải".

Bốn vị ngũ giai cường giả chặn đánh một người, chỉ ngắn ngủn không đến mười giây đã bỏ mình ba vị! Người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt, hắn tựa như chưa hề tỉnh lại sau cơn ác mộng vừa rồi!

Bên trong huyết vụ, Lăng Vân vẫn bảo trì tư thế như vừa rồi. Một tay huy kiếm, một tay xuất chỉ, ánh mắt lạnh lùng, lấy một loại tư thái bất động như núi, nhìn chằm chằm La khai. Không nói gì, lấy tử vong tuyên cáo, lấy máu tươi của ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư để chứng minh, Lăng Vân giống như một tòa núi lớn, mang theo ánh mắt lạnh lùng ẩn dấu sự trào phúng vô hình, làm La Khai cảm thấy trái tim mình co thắt lại đến mức hắn phải nghẹt thở!

Căn bản không cần vận dụng khí thế áp bức, lấy cái chết của ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư để chứng minh. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú này, La Khai--vị hoàng tử của lục cấp văn minh đã bị ép tới cả người mồ hôi chảy như mưa. Hắn ôm chặt ngực, vừa hoảng sợ vừa khó tin nhìn Lăng Vân trên bầu trời.

"嘭!"

Một vị Đại Kiếm Sư cuối cùng cũng vô thanh vô tức bạo thể mà chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất