Thất Thải Lưu Oánh Tráo, được xưng là không phải cửu giai Thánh Kiếm Sư thì không thể phá được. Tuy có hơi khoa trương nhưng nó lại có thể dễ dàng tiếp được kiếm thứ năm Thiên Kiếm Lăng Trần của Cửu Cửu Thượng Huyền không tổn hao chút gì, đây cũng là sự thật không thể chối cãicó chút bổn sự.
Uy lực của Thiên Kiếm Lăng Trần ngay cả lúc trước khi Lam Vũ thi triển Ao Nghĩa kiếm kỹ cũng có thể ngăn cản dễ dàng, huống chi là hai vị lục giai Đại Kiếm Sư giáp công?
Kiếm Nguyên năng lượng vừa phóng vừa thu lại khống chế đúng lúc tinh chuẩn ngăn cản công kích cao nhất của Lam Vũ và vị lục giai Đại Kiếm Sư. Không đợi năng lượng của hai chiêu tiêu tán, Lăng Vân dứt khoát thu hồi Thất Thải Lưu Oánh Tráo đang phòng ngự, Kiếm Nguyên trong cơ thể nhanh chóng hình thành một tầng khải giáp, hứng chịu dư ba còn lại của hai đại sát chiêu, đồng thời sử dụng sát kỹ, dưới sự mở đường của Ám Lam Chi Kiếm, trực tiếp hướng đến uy hiếp lớn nhất, Lam Vũ.
Áo Nghĩa kiếm kỹ không công kích được mà còn phản ngược lại khiến Lam Vũ nhất thời khiếp sợ, nhưng phản ứng trên tay lại không hề chậm.
Cảm thụ đấu khí của mình dễ dàng bị bổ ra bởi một cỗ năng lượng vô cùng sắc bén, hắn trước tiên chấn động trường kiếm điểm tới cỗ năng lượng đang đánh tới kia.
- Keng!
Ám Lam Chi Kiếm nhanh chóng chấn nát thanh bảo kiếm cấp Sử Thi trên tay Lam Vũ thành nhiều mảnh nhỏ, bắn ra bốn phía.
Lam Vũ biến sắc, trong mắt cuối cùng cũng hiện vẻ hoảng sợ. Thấy Ám Lam Chi Kiếm bay tới gần, hắn dứt khoát hét lớn một tiếng đem đoạn kiếm còn sót lại chấn vỡ nát bắn về phía Lăng Vân, đồng thời nhanh như chớp lui lại phía sau.
Lam Vũ tuy nhanh nhưng Kiếm Nguyên của Lăng Vân còn nhanh hơn.
Kiếm Nguyên vô kiến bất tồi (không gì không phá) của Lăng Vân bắn ra khí thế như chẻ tre, hình thành một đạo kiếm quang sắc bén kéo dài qua hư không, dưới ánh mắt khó tin của Lam Vũ dễ dàng chấn nát đấu khí khải giáp trên người hắn...
Trong lúc kiếm quang chuẩn bị hoàn thành sát chiêu, trong lòng Lăng Vân bỗng xuất hiện cảm giác không ổn.
Thiên địa nguyên khí chợt đại loạn!
Từng cơn gió màu xanh xuất hiện giữa không trung hình thành một cơn lốc xoáy vây Lăng Vân lại. Một lượng lớn thanh sắc cương phong (gió mạnh màu xanh) tràn qua cuốn nát những kiếm quang do Ám Lam Chi Kiếm phóng ra.
Sự xuất hiện của những cơn gió quá đột ngột, lại trong lúc Lăng Vân đang tập trung toàn bộ tinh thần hoàn thành một kích trí mạng với Lam Vũ khiến hắn không kịp ứng phó. Đấu khí khải giáp vừa hình thành liền bị cơn lốc phá nát, hơn nữa chưa dừng lại còn tiếp tục lưu lại trên người Lăng Vân ba vết thương thấy cả xương.
Kiếm Hồn nhanh chóng điều khiển lượng lớn Kiếm Nguyên trong cơ thể hình thành một lớp đấu khí khải giáp mới bao bọc cơ thể vừa bị đánh tả tơi. Sau đó trong nháy mắt tay cầm kiếm của hắn liền xuất ra vô số kiếm quang với một tốc độ giống như lưu quang (tốc độ ánh sáng). Đúnglà một chiêu Kinh Phong kiếm kỹ của Cửu Cửu Thượng Huyền.
Bóng kiếm xuất sau mà tới trước, chấn vỡ toàn bộ những cương phong xung quang Lăng Vân, mà hắn cũng lợi dụng một khe hở vừa xuất hiện nhanh chóng thoát khỏi phạm vi bao phủ của cơn lốc xoáy dữ dội kia.
Còn những đạo kiếm quang bị chặt đứt hồi nãy không có Kiếm Nguyên duy trì, sau khi xuyên thấu lớp đấu khí khải giáp của Lam Vũ cuối cùng cũng vô lực tiến tới chỉ lưu lại trên người hắn một vết thương không tính là trí mạng rồi biến mất không thấy.
- Cương phong!!?
Trong những người ở đây, có thể mượn lực lượng của thiên địa để tạo ra gió chỉ có một người!
Lăng vân ngẩng đầu, ánh mắt hướng nhìn về phía Vân Nhu trên không trung xa xa bên ngoài vòng vây.
Vân Nhu ánh mắt áy náy nhìn vết thương trên người Lăng Vân, bối rối nói:
- Thực xin lỗi, nhưng ta không thể đứng yên nhìn ngươi giết chết Lam Vũ tiền bối được. A, không nên!
Lăng Vân đang im lặng bỗng gầm lớn một tiếng, thân hình nghịch chuyển, Ám Lam cự kiếm khí thế như lôi đình vạn quân quét ngang một góc 360 độ. Mang theo âm thanh bạo liệt đinh tai nhức óc chợt vang lên oanh kích lên người vị lục giai Kiếm Sư đang định đánh lén sau lưng!
- Oanh!!
Lực phản chấn khủng bố trực tiếp đem thanh kiếm trong tay vị lục giai Kiếm Sư kia chấn nát, kình lực bộc phát thật lớn, một cảnh y như lần trước tại Táng Kiếm thâm cốc Lăng Vân bị kiếm nô kích trúng- trong phiến huyết vụ tinh nồng vị Đại Kiếm Sư định đánh lén kia như một viên đạn pháo bắn ra, lập tức bị bắn vào trong rừng cây gần ba trăm thước lưu lại một vệt sâu dài gần năm mươi thước trên mặt đất, cây cối bị đốn ngã ngổn ngang.
Hai vị lục giai Kiếm Sư đồng thời đánh lén chẳng những không làm được gì, ngược lại còn bị thương một người, bị đánh bay một người sống chết chưa rõ... Trong lúc nhất thời khiến một đám ngũ giai Kiếm Sư đang xông lên dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lăng Vân.
Lục giai Kiếm Sư, đây chính là cường giả cấp lục giai, là tồn tại ngay phía dưới Thánh Kiếm Sư a... đối diện với thanh niên trẻ tuổi này đều không chịu nổi một kích! nguồn TruyenFull.com
Hai vị lục giai Kiếm Sư ra tay đánh lén mà còn ra nông nỗi ấy, nếu đám mình xông lên thì có khác gì chịu chết?
Tất cả không hẹn mà đều nhìn về phía Vân Nhu người có tư cách quyết định nhất ở đây.
- Dừng tay, tất cả dừng tay đã!
Vân nhu vội vàng giơ tay ngăn mọi người lại.
Lam vũ nhìn chuôi kiếm trên tay phần còn lại của thanh bảo kiếm cấp Sử Thi, hắn nhớ lại cảm giác tử vong khi nãy mà đạo kiếm quang kia mang lại, lòng vẫn còn sợ hãi cố gắng áp chế huyết khí sôi trào do cỗ Kiếm Nguyên nhập thể, lui sang một bên, tạm thời mất đi dũng khí tiếp tục xuất thủ.
Lăng Vân không nói một lời, đứng yên lặng nhìn ba vết thương do cơn gió màu xanh hồi nãy lưu lại trên người.
Mặc dù những vết thương này chỉ là vết thương da thịt nhưng lại...
Lam Vũ sắc mặt ngưng trọng, liếc mắt nhìn Vân Nhu, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: "Thấy chưa? Ítt nhất là Thánh kỹ, không chỉ Thánh kỹ, mà độ chắc chắn của thanh bảo kiếm kia cũng không hề kém hơn Thần khí!!!"
Vân nhu khẽ nhíu đôi mày thanh tú, vội vàng phái người đi xem xét tình hình của vị lục giai Đại Kiếm Sư đánh lén kia.
- Chắc chắn của bảo kiếm kia có thể so với Thần khí, Thánh kỹ thậm chí là Thần kỹ, Thánh cấp đạo cụ... Với những tư liệu mà chúng ta thu được, tất cả là sau khi Lăng Vân sau khi ra khỏi Tinh Linh Thần Điện mới xuất hiện. Hơn nữa nhớ lại đó chính là thần nộ a, vật có thể khiến thần linh tức giận, giá trị khủng bố thế nào cũng có thể tưởng tượng được. Hiện tại những bảo vật như thế xuất hiện trên người Lăng Vân tất cả đều đã giải thích cho những điều đó
Lam Vũ sau khi hồi phục chút tâm tình, trầm giọng nói.
Trung ương của Tinh Linh Thần Điện rốt cục có cái gì không ai biết, dù sao thì ngoài Lăng Vân ra thì cũng không có ai đi vào.
Chẳng qua ngay cả Tinh Linh nguyên tố, thần sủng chi vật còn xuất hiện thì xem ra khẳng định còn những bảo vật khác... Nhưng chính là sau khi đi ra khỏi thần điện, bên trong có cái gì, tại sao lại khiến thần nộ, Lăng Vân cũng không hề đề cập tới, mà lại vội vàng cùng mọi người chia tay, còn định không gặp lại nhau nữa.
Bí ẩn, luôn khiến con người ta khát khao.
Dưới loại tâm tình này, đừng nói là Lam Vũ, ngay cả Vân Nhu cũng cảm thấy có vấn đề, hơn nữa còn một điểm mấu chốt khác, hắn vì cái gì có thể thoải mái từ bỏ Tinh Linh nguyên tố? Suy đoán như vậy rất dễ dàng tìm thấy đáp án: vật hắn tìm thấy có giá trị hơn nhiều so với Tinh Linh nguyên tố!!
Theo lý thuyết, các nàng lúc ấy thuộc được bảo vệ có thể được chia Nguyên tố Tinh Linh cũng nên thỏa mãn, nhưng dù các nàng biết rõ điểm này vẫn cảm thấy trong lòng có chút ngăn cách, cũng không phải vì phân chia lợi ích không xứng mà là bị lừa gạt.
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Nhu có chút tư vị không đúng. Ngay cả chút áy náy hồi nãy ra tay không cẩn thận khiến hắn bị thương cũng đã biến mất.
- Điện hạ, nếu người xuất thủ chúng ta nhất định có thể giữ hắn lại. Nguyên tố Tinh Linh có thể khống chế lực lượng của thiên địa, chính là cơ sở của Thần kỹ, chỉ cần không bị hắn phong tỏa cảm ứng của người với thiên nhiên xung quanh, thì nhất định có thể xuất ra uy lực của Thần kỹ. Do ba người chúng ta cùng ra tay kiềm chế, tới lúc đó điện hạ xuất một kích trí mạng...
Vân nhu lắc lắc đầu:
- Không được, hắn dù sao cũng đã từng giúp ta, hơn nữa...
- Nếu điện hạ áy náy vì Tinh Linh nguyên tố thì thật sự không đáng. Tạm thời không nói đến lúc ấy hắn đoạt được bao nhiêu bảo vật có giá trị hơn, ở bốn năm trước Lam gia chúng ta đã từng cứu hắn một mạng. Ân cứu mạng đủ để báo đáp hết thảy.
Vân Nhu vẫn lắc đầu.
- Để hắn đi đi.
- Điện hạ... xin người nghĩ lại...
- Ngươi cũng đoán qua cái hắn nắm được cũng không đơn giản chỉ là Thánh kỹ, mà có thể là... Thần kỹ...
"Thần kỹ! Chỉ hai chữ thôi nhưng tính kích thích của nó đã làm Lam Vũ nhất thời không nói lên lời. Bên ngoài vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại càng nóng rực hơn nữa.
Nếu thật sự là Thần kỹ... Thần kỹ a … Cả đại lục đừng nói là ngũ giai Thần kỹ mà ngay cả nhất giai Thần kỹ cũng chưa từng xuất hiện. Đối với uy lực của Thần kỹ, con người cũng chưa thể tưởng tượng ra, chỉ có thần mới thật sự biết được rốt cuộc Thần kỹ có thể thông thiên triệt địa được hay không?
Thần kỹ, đạo cụ Thánh cấp, Thần khí!
Mắt Lam vũ đã đỏ rực, đồng thời trong lòng xuất hiện một nỗi sợ hãi không tên. Dưới tổ hợp bậc này, nếu bọn họ dùng sức mạnh cưỡng chế chưa chắc đã thành công mà chỉ sợ toàn quân tuyệt diệt! Ai cũng không thể tưởng tượng được thanh niên tam giai năm đó, mà chỉ sau bốn năm đã đạt tới trình độ này.
- Mỗi người đều có điểm giới hạn của mình.
Lăng vân khẽ giơ trí nhớ thủy tinh lên:
- Nếu các ngươi hy vọng ảnh tượng bên trong không bị cả thiên hạ biết được, tốt nhất ngày sau đừng có chủ ý đánh ta.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua năng lượng không gian đã tiêu tán không ít, Kiếm Nguyên cả người chợt bùng phát, một đạo kiếm quang mang khí thế không gì không phá xông thẳng lên trên, bắn vào trong không gian phong tỏa kia, tạo thành một lỗ thủng thật lớn.
Hết thảy mọi người ở đây không ai dám nói một lời, dưới sự uy hiếp thực lực cường đại của đối phương không ai dám ra tay ngăn cản!
Lăng Vân hờ hững liếc nhìn Vân Nhu xa xa, Kiếm Nguyên chợt lóe dưới chân, điều khiển nó hóa thành một đạo lưu quang sáng ngời nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ mịt.