Một cửu cấp Kiếm Sĩ, hai bát cấp Kiếm Sĩ, một thất cấp Kiếm Sĩ!
Trong nháy mắt nhìn thực lực của những người, Lăng Vân không một chút chần chờ, lập tức bất ngờ đánh tới thất cấp Kiếm Sĩ thực lực yếu nhất. Lúc này căn bản không có thời gian cho hắn do dự.
Bốn người dường như sớm biết rằng hắn sẽ chọn người yếu nhất để xuống tay, cửu cấp Kiếm Sĩ bên cạnh bằng tốc độ nhanh nhất lập tức qua tiếp viện, chỉ cần thất cấp Kiếm Sĩ kia có thể ngăn cản một kích của Lăng Vân, hai người bọn họ giáp công tạo thành thế tiền hậu giáp kích. ( trước sau cùng đánh)
Không phải Kiếm Sư, vĩnh viễn không thể biết được cái nhìn của cao thủ Kiếm Sư. Tại sao trong mắt bọn họ, thấp cấp, bát cấp Kiếm Sĩ, cũng không quá khác nhau. Dù cho lúc này bản thân hắn bị trọng thương, thì vẫn cứ như thế.
Thoáng một cái, lLăng vVân vọt tới trước cả người rủ xuống quỷ dị, hắn cả thân thể hắn xoay một cái, cả người gần nhưcơ hồ dán trên mặt đất lướt tới vị trí cửu cấp Kiếm Sĩ cách đó không xa, khi cửu cấp Kiếm Sĩ phản ứng lại, mạnh mẽ đánh ra một chưởng lên mặt đất, hắn mượn phản lực của một chưởng này, cả người bắn nhanh đi.
- Còn muốn chạy!
Cửu cấp Kiếm Sĩ giận tím mặt, nếu để cho một Kiếm Sư bị thương nặng như vậy chạy thoát từ trên tay hắn, ta về sau còn gì thể diện để sống yên tại đế quốc.
Hắn chợt quay nhanh trở lại, kiếm trong tay múa ra một mảnh kiếm khí hoa lệ, bao trùm cả người Lăng Vân bên trong.
Cho dù uy lực của kiếm khí này thua xa Đấu Khí Trảm của Kiếm Sư, ngay cả trúc giáp, đồng giáp bình thường cũng không thể đục thủng, nhưng giờ phút này, không thể nghi ngờ lại cho Lăng Vân một kích trí mạng.
Bị một kiếm khí nhỏ này gây thương tích, lập tức dẫn đến thương thế mà Trảm Nham lưu lại trên người hắn, miệng những vết thương lớn nhỏ kia cùng lúc vỡ ra, chảy ra lượng lớn máu tươi, cùng với đó là đau đớn kịch liệt và suy yếu, khiến hắn xuýt nữa hôn mê.
Vị cửu cấp Kiếm Sĩ kia hiển nhiên nhận định thương thế trên người Lăng Vân rất nghiêm trọng, mới lấy loại kiếm khí có tính bao trùm không thực dụng kia, dẫn phát ra thương thế của hắn, do đó liền đạt được hiệu quả thần kỳ.
Trong khoảnh khắc hắn bị thương, ba vị Kiếm Sĩ bên cạnh cũng đồng thời phản ứng, đồng loạt tấn công hắn.
Ba thanh đại kiếm không phân biệt trình tự, tạo thành thế tam giác nhất tề cùng chém tới hắn, phong tỏa hết tất cả đường chạy của hắn. Đừng nói hắn giờ phút này trong tay không có kiếm, mà dù là có kiếm trong tay, cũng không thể đồng thời ngăn cản một lúc ba thanh kiếm cùng lúc công kích. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Bất đắc dĩ, Lăng Vân chỉ có thể tận lực vặn vẹo thân thể, đem diện tích thương thế làm cho nhỏ nhất.
- Hưu! Hưu! Hưu!
Ba tiếng xé gió mang theo năng lượng đấu khí sắc bén, oanh kích lên người ba vị Kiếm Sĩ. Ba vị Kiếm Sĩ tâm thần hoảng hốt, kêu lến sợ hãi:
- Đấu Khí Trảm!
Đồng thời cuốn quít ngăn cản, mong đem ba đạo công kích này hóa giải!
- Binh.
Ba thanh kiếm trong tay ba người toàn bộ vỡ ra, hóa thành bụi thiết. Thất cấp Kiếm Sĩ thực lực yếu nhất bỏ mệnh đương trường. Dù là hai vị bát cấp Kiếm Sĩ, cũng bị dư âm của Đấu Khí Trảm gây thương tích, máu tươi từ miệng chảy ra như suối, vội vàng lui về phía sau.
Cửu cấp Kiếm Sĩ hoảng sợ đan xen, cuống quít kêu lên:
- Vị Kiếm Sư đại nhân đi ngang qua nơi này? Chắc là có gì hiểu lầm?
Trả lời hắn chính là những Đấu Khí Trảm tiếp tục đến.
Lại chứng kiến ba đạo Đấu Khí Trảm phóng tới, ba vị Kiếm Sĩ may mắn sống sót không dám tiếp tục đuổi theo nữa? Cuống quít bỏ chạy về phía nhất giai Kiếm Sư Hàn Bích. Có một cao thủ nhất giai Kiếm Sư tham gia việc này, chuyện này không phải bọn họ có khả năng khống chế được, dù cho là cửu cấp Kiếm Sĩ, cũng không có tư cách đối mặt với một Kiếm Sư chính thức.
Ba người vừa đi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước người Lăng Vân.
Nhìn người đó, Lăng Vân thở nhẹ một hơi, bản thân chính là vì nàng mà bị trọng thương, nàng quả nhiên không vong ân phụ nghĩa, nàng đang ở đây, hắn tạm được coi là an toàn. Tâm thần lơi lỏng liền cảm thụ sự suy yếu mãnh liệt, hắn chỉ kịp nói:
- Xin làm phiền!
Ba chữ, liền hồn mê.
Nàng tự nhiên biết hắn nói làm phiền là chỉ chuyện gì.
Nhìn Lăng Vân hôn mê bên cạch mình, nữ tử kia tràn ngập mỏi mệt trên mặt có một chút ngượng nghịu. Suy tư một lát, nàng cuối cùng khẽ cắn môi, bất chấp nam nữ khác biệt nâng Lăng Vân từ mặt đất dậy, đặt lên lưng.
Cảm thụ được ở cổ truyền đến hơi thở như có như không, nàng phải cố nén ngượng ngùng trong lòng, mang hắn trên lưng chạy nhanh thoát khỏi nơi đây, hướng khu vực trung tâm bước vào chỗ có một mạch núi nhỏ.
…
Lăng Vân không biết mình khi nào thì có lại ý thức. Nhưng trong đầu hắn vẫn nhớ rõ, bản thân vẫn chưa an toàn, vẫn ở trong nơi nguy cơ tứ phía.
Lúc này dưới kích thích mãnh liệt của nguy cơ, đại não không dám có gì an nhàn cùng với lơi lỏng, bắt buộc chính mình từ trong hôn mê tỉnh táo lại.
Hắc ám, ẩm ướt, vách tường đá … còn có một mùi thơm nhàn nhạt.
Bằng vào nhãn lực của cao thủ Tiên Thiên đại thừa, Lăng Vân lập tức thích ứng với hắc ám, đánh giá rõ ràng sơn động vị trí của mình! Hơn nữa sắc trời bên ngoài, lúc này đã là đêm khuya, đại khái tương đương lúc rạng sáng ở địa cầu.
Lúc Lăng Vân tỉnh lại đã khống chế cử chỉ, chưa phát ra tiếng động gì.
Bởi vậy, khi hắn mở to mắt tự nhiên có thể phát hiện có một nữ tử nằm ngủ ở bên người hắn không xa, đồng thời, nhìn theo tay nàng có một đoạn dây thừng tinh tế, phát hiện bên ngoài động có một cơ quan cực kỳ bí ẩn.
Cơ quan này tác dụng cũng không lớn, chỉ có thể dùng để cảnh báo. Chẳng qua, có cơ quan này, ít nhất lúc ngủ sẽ không bị người ta tới gần mà không biết.
Lăng Vân vẫn chưa nói chuyện, các miệng vết thương trên người đã được nữ tử kia giúp mình xử lý qua, từ thủ pháp xử lý xem ra, nữ tử này cũng coi như thành thục, hơn nữa nàng cẩn thận băng lại nhiều chỗ mình chưa làm, nên không cần hắn xử lý lại.
Vết thương không đáng ngại nữa Lăng Vân cũng không vọng động, lập tức nhắm mắt bắt đầu tự mình khôi phục thương thế.
Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí rất sắc bén, không thích hợp để chữa thương. Chẳng qua Lăng Vân cũng không phải không có biện pháp với thương thế, dù sao chân khí, vốn là một loại tu luyện để kiện thân cường thể, kéo dài tuổi thọ. Hắn tuy rằng không thể đem Cửu Cửu Thượng Huyền để chữa thương, nhưng có thể lấy chân khí thật lớn đó kích thích tế bào của thân thể mình, làm sự trao đổi chất hoạt động nhanh hơn, những tế bào xấu sẽ nhanh chóng chóc ra, rồi phát triển da thịt mới.(kinh dị)
Loại phương pháp này so với chân khí trị liệu thì nhanh hơn, rất hiệu quả. Nhưng hắn biết cũng có khuyết điểm rõ ràng. Làm nhanh sự trao đổi chất, chẳng khác nào gia tốc tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân. Có thể nói, hắn lấy sinh mệnh lực làm chi phí, để trị liệu thương thế trên thân thể.
Chẳng qua lúc này muốn sống sót ra khỏi rừng rậm thì phải làm như vậy, không thể tránh khỏi bị Kiếm Sư các quốc gia đuổi giết, dù cho hắn có một thân sinh mệnh năng lượng cường thịnh, đến lúc đó bị người giết chết, thì tất cả không phải hóa thành hư không sao?
Hiện tại dưới loại phương pháp điều trị này, thương thế trên người Lăng Vân bị đấu khí làm nội thương, có tộc độ hồi phục cực kỳ đáng sợ. Đợi qua ba, bốn giờ, thương thế trên người hắn gần như đã khôi phục được bảy tám phần.
Tại lúc chữa thương đến lúc cuối, Lăng Vân cũng biết cô gái kia đã thức dậy, chẳng qua nàng cũng không quấy rầy mình, mà ra ngoài sơn động, đi tìm kiếm thức ăn.
Kiếm Sư cũng là người, tuy rằng bọn họ có được thực lực cường đại và sinh mệnh lực gấp hai lần so với người thường, nhưng bọn họ vẫn phải ăn. Nhất là trải qua cả ngày vận động với cường độ cao, thức ăn là một phần không thể thiếu.
Chờ khi nàng trở về, Lăng Vân cũng đã chữa xong thương thế, ngồi xếp bằng, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng đang đi vào.
- Tỉnh rồi.
Nàng nói xong, trực tiếp đem vài dã quả đã được rửa qua đưa cho Lăng Vân, sau đó tự mình ngồi một bên ăn.
Lăng Vân gật gật đầu, không nói chuyện, trực tiếp ăn.
Không phải hắn không muốn nói, mà là không biết nên nói cái gì. Hắn vốn là người ít nói, hơn nữa đối phương lại là một nữ tử không hề biết danh tính chỉ có một ít hảo cảm.
Hai người trầm mặc, trong nháy mắt trong sơn động chỉ còn quanh quẩn tiếng đang ăn của hai người.