Ở Lâm gia hoàn cảnh tu luyện được cung cấp không nơi nào sánh kịp, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện ra căn bản không cần làm bất luận sự tình gì. Dù cho yêu cầu vật gì, cũng lập tức sẽ có người đưa tới.
Tại đây trong loại hoàn cảnh an nhàn này, Lăng Vân tu luyện tròn một năm, rốt cục đem tu vi đề thăng tới cảnh giới của kiếp trước Tiên Thiên đại thừa đỉnh phong.
Tuy rằng trên tu vi tịnh tiến rất lớn, nhưng tại phương diện thông linh, lại không có chút nào manh mối.
Muốn cho bảo kiếm không có sinh mệnh sinh ra linh trí, nghĩ như thế nào đều hiểu được đây là một việc bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng). Việc này đặt ở thế kỷ hai mươi mốt bất luận một người có chút tri thức nào, đều cho rằng kẻ đó khẳng định là tên điên. Nếu không phải Lăng Vân hiểu nói đến kiếm tiên chính là "Sát hữu kỳ sự" (chùa có chuyện lạ), sợ cũng không đủ nghị lực đờ đẫn đối với một thanh bảo kiếm thế này.
Chuyện linh tính này tuy rằng còn xa xa không thấy một cái bóng dáng, nhưng một năm tiếp theo cũng không phải là không có thu hoạch. Ít nhất hắn đối với việc cầm thanh bảo kiếm sử dụng càng ngày càng thuận lợi, càng ngày càng có cảm giác, có đôi khi bảo kiếm rời khỏi người, đều cảm thấy được trên người thiếu cái gì đó, cả người cũng không dễ chịu. Ly khai lâu, thậm chí có một loại cảm giác trống rỗng giống như thất hồn lạc phách! Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Cửa phòng đóng lại khi mở ra thường thường chính là vài ngày sau, Lăng Vân mơ hồ đều có thể ngửi được mùi hôi thối mốc meo từ trên người.
Lăng Vân vừa ra khỏi cửa, bốn vị thiếp thân thị nữ khi thấy Lăng Vân ra bên ngoài lập tức nghênh đón:
- Thiếu gia, người cuối cùng cũng đi ra. Chắc là đói bụng? Thị nữ liền sai người đi chuẩn bị điểm tâm.
- Thiếu gia sáu ngày chưa hề xuất môn, hiện tại hẳn là nhanh chóng đi rửa mặt tắm rửa một phen mới phải, sau đó mới đi đại sảnh dùng cơm.
- Thiếu gia khẳng định là ở trong nhà buồn bực, hẳn là nên đi ra bên ngoài một chút, hít thở không khí?
Lăng Vân phất tay:
- Các ngươi lui ra.
Chính mình trực tiếp ra hậu viện, băng qua hoa viên, hướng bên ngoài cửa chính đi đến. Bốn vị thiếp thân thị nữ lập tức nối gót theo sau, giống như thị vệ đi theo hai bên trái phải hắn.
Thiếp thân thị nữ ngoại trừ dưới tình huống đặc thù, nhất định phải một tấc cũng không rời tuỳ tùng tại bên người chủ nhân. Đây là phép tắc tộc trưởng tự mình định ra, dù cho Lăng Vân cũng không được vi phạm.
Dọc theo đường đi toàn bộ hạ nhân thấy hắn tất cả đều cung kính khom người hành lễ, đồng thời trong lòng hiếu kỳ nghĩ:
- Thiếu gia đây hẳn là muốn xuất môn? Khó lường, ở trong nhà tròn một năm, cuối cùng cũng phải ra ngoài. Chẳng qua, một năm không ra khỏi cửa, thiếu gia nghị lực thật đúng là tốt a. Cũng chỉ có loại người thời khắc nào cũng tu luyện, mới có thể tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới nhị giai Kiếm Sư.
Lăng Vân đi tới ngoại viện, nhận được tin tức chấp sự Lâm Bất Ngộ đã vội vàng chạy đến, nhìn thấy hắn bộ dạng vội vã hỏi:
- Thiếu gia muốn xuất môn sao? Thuộc hạ lập tức chuẩn bị xe.
- Thay ta chuẩn bị, ta muốn đi Tiềm Long Các một chuyến!
- Vâng, thiếu gia, xin chờ chốc lát.
Hạ nhân bên cạnh nghe xong lời này, trong mắt vẻ sùng kính không khỏi càng sâu thêm:
- Chủ nhân nhà chúng ta không chỉ bế quan khổ tu không ra khỏi cửa, khó có được một lần xuất môn trong một năm, lại cũng là đi Tiềm Long Các, tìm kiếm chỉ điểm của các trưởng lão! Gia tộc có người cần cù khắc khổ như vậy, hỏi sao không nhanh chóng thịnh vượng.
…
Tốc độ làm việc của Lâm Bất Ngộ rất nhanh, không bao lâu một chiếc xa giá (xe ngựa cho vip) cẩm ngọc tám ngựa kéo đã đứng ở trước phủ đệ.
Chiếc mã xa này toàn thân bóng loáng, không biết do loại chất liệu nào tạo thành, sờ lên ôn noãn (ấm áp) như ngọc, làm cho tinh thần con người có chút sảng khoái, bên trong xa giá còn lại là một không gian nhỏ phương viên ba mươi thước, phía trên sàn trải một lớp thảm dày, xếp đặt bàn trà điểm tâm, ở một bên còn có cẩm ngọc đại ỷ (ghế lớn gấm ngọc) ở một bên có thể thảng có thể ngọa (vừa có thể ngồi lại có thể nằm), cả người đều có thể hãm nhập vào trong đó, thể nghiệm cái loại cảm giác toàn thân được ôn nhuyễn vây bọc.
- Thiếu gia, mời nằm, để Thủy Lam đấm lưng cho người.
Một vị thị nữ khác cũng nói theo:
- Nhược Nhược lúc trước đặc ý học qua thủ pháp xoa bóp, thiếu gia có muốn thử một chút hay không?
Còn có một vị thị nữ đã ngồi xổm xuống, dự định thay Lăng Vân đem giày cởi ra, dìu hắn hướng chiếc ghế bằng nhung lụa nằm xuống.
Lăng Vân nhíu nhíu mày, cũng không phải hắn không thích người khác hầu hạ, mà là không thích người khác tiếp xúc gần thân thể hắn như vậy. Nếu như bây giờ người này ngầm hạ sát thủ đối với hắn mà nói, cơ hội thành công nhất định sẽ tăng lên nhiều lần.
Ở trong lòng hắn nữ tử chân chính có thể dễ dàng tha thứ lúc ở gần hắn như vậy, chỉ có đồng bạn cùng tu luyện sau này.
- Các ngươi bốn người ở một bên thị hầu là được.
Nói xong, Lăng Vân đi vào bên trong xe ngựa dựa vào thành xe ngồi xếp bằng, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Bốn vị thị nữ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cả đám nhìn về phía Lăng Vân tràn ngập quái dị. Kỳ thực trong lòng các nàng đã sớm hoài nghi, thiếu gia nhà mình rốt cuộc là tính tình bất bình thường, hay là có vấn đề về phương diện kia. Bằng không mà nói, không có khả năng đối mặt với bốn mỹ nữ như hoa như ngọc lại không động tâm chút nào.
Tiềm Long Các gần với nơi bế quan tu luyện của trưởng lão, được bao bọc bởi một mảnh sơn cảnh (cảnh núi), bên trong huyệt động vô số, uốn lượn u khúc, lại có rất nhiều dòng suối, khe suối từ bên trong động chậm rãi chảy ra, hơi nước bốc hơi lên hình thành trận trận bạch vụ (sương trắng), ví như tiên cảnh chốn nhân gian.
Phiến sơn cảnh diện tích trăm dặm vuông này cũng không phải do sức người mà thành, đều là làm ra từ bàn tay của tự nhiên, hoàn toàn do thiên nhiên tạo thành, một ít quang cảnh hiện tượng thần bí quái dị ly kỳ, khiến bất kỳ ai tới đây đều than thở không thôi.
Xa giá của đám người Lăng Vân dừng lại ở trên quảng trường cách Tiềm Long Các hơn ba dặm. Phạm vi mười dặm nơi Trưởng lão cư trú, đều chỉ có thể đi bộ để bày tỏ sự tôn kính, ngay cả tộc trưởng đích thân tới cũng không có ngoại lệ.
Lúc này ở trên quảng trường có chừng hơn sáu mươi chiếc mã xa lưu lại, thị vệ, thị nữ ít nhất hơn một nghìn đều tự tụ tập cùng một chỗ, trang nghiêm mà đứng, không dám làm càn phát ra một lời nào, dường như rất sợ tiếng nghị luận của bản thân, quấy nhiễu chủ nhân đang ở ngoài ba dặm chuyên tâm tu luyện.
- Thiếu gia, chúng ta không được tiến nhập khu vực này, chỉ có thể ở lại đây đợi người quay về. Hy vọng hành trình đến Tiềm Long Các lần này có thể khiến thiếu gia có điều thu hoạch.
Lâm Thủy Lam thấp giọng nói.
Lăng Vân gật đầu, trực tiếp cất bước đi về phía Tiềm Long Các.
Một vị chấp sự phụ trách khu vực này hiển nhiên nhận ra huy chương trên mã xa của Lăng Vân, lập tức phái ra một thị vệ dẫn hắn đến Tiềm Long Các.
Ở trước sơn cảnh một dòng sông được tạo thành bởi tám dòng suối nhỏ chảy vào, một tòa lầu các năm tầng tạo bởi Thanh Hương mộc quý giá kéo dài tới bốn dặm trên mặt nước, bao phủ tám dòng suối ấy vào bên trong. Lúc này, tại tầng hai của lầu các, mơ hồ có thể thấy được có tới ba mươi vị nam tử trẻ tuổi ngồi xếp bằng, chính đang tập trung tinh thần lắng nghe một vị lão giả ở trên đài cao diễn thuyết.
Vị thị vệ kia ra dấu im lặng với Lăng Vân, chỉ vào một chỗ trống, sau đó làm một thế mời, Lăng Vân gật đầu, ngồi xuống một chỗ trên Tiềm Long Các.
Tiềm Long Các tên là Tiềm Long, ý ám chỉ nơi Tiềm Long thăng thiên, có khả năng tiến vào nơi này, đều là một đời nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của gia tộc. Những người này đại đa số đều hết sức chăm chú lắng nghe lý giải tri thức do trưởng lão giảng giải, hoàn toàn không để ý ngoại vật, việc Lăng Vân đến căn bản hoàn toàn không hay biết. Chỉ có mấy người Nhất giai Kiếm Sư tư tưởng không tập trung phát hiện hắn đến, lễ độ gật đầu, coi như một tiếng chào.
Lăng Vân đáp lại một cái lễ tiết như có như không, lại gia nhập hàng ngũ chú ý lắng nghe.
Nhưng nghe trong chốc lát thì phát hiện vị trưởng lão này giảng giải đại thể chỉ thích hợp với nhất giai Kiếm Sư, thích hợp cho Nhị giai Kiếm Sư thì có chút ít ỏi, đối với vị cường giả thực lực ngang với Tam giai Kiếm Sư cũng không có trợ giúp quá lớn.
Chẳng qua điều này cũng khó trách, đệ tử Tiềm Long Các toàn bộ là tân duệ Lâm gia, tuổi tác đều không vượt qua ba mươi. Ở đây một người tuổi trẻ có thể đạt được Nhất giai Kiếm Sư đã xưng được với chữ thiên tài, nhị giai Kiếm Sư đã ít lại càng ít, thảo nào vị trưởng lão này lại đem trọng điểm giảng giải đặt ở cấp độ nhất giai này.
Nghĩ vậy, Lăng Vân lắc đầu, định lên lầu tự mình tìm công pháp tu luyện nhìn qua.
Nhưng mà cái lắc đầu này của hắn, lại rơi vào trong mắt của vị trưởng lão đang giảng giải.
Một năm trước biểu hiện của Lăng Vân ở nghị sự đại điện, đã lan truyền trong các vị trưởng lão, các trưởng lão đối với vị hậu sinh cực kỳ có tiềm lực nỳ đều có chút hiếu kỳ. Chỉ vì Lăng Vân vừa vào gia môn, liền đóng cửa không ra, bọn họ cũng không thể mặt dày đi vào bái phỏng, việc này đành tạm thời bỏ qua.
Lúc này vị tuấn kiệt trẻ tuổi này lại đi tới lớp học của mình, đồng thời rõ ràng đối với giảng dạy của hắn cảm thấy có gì đó bất mãn, vị trưởng lão lập tức nỗi lòng hiếu kỳ, mở miệng kêu lên:
- Vị kia, nhất định là nhị tinh vinh dự Kiếm Sư Lâm Thành mà gia tộc một năm trước mới sắc phong. Vừa rồi ngươi lắc đầu, thật ra trong giảng giải của ta có gì không thích hợp sao?