Chương 120: Thiếp mời này ta tiếp nhận
Lâm Bắc Thần mặc dù biết Tào Phá Thiên là cố ý nhắm tới mình nhưng vẫn quyết định không nói gì.
Thực lực của Hàn Bất Phụ, so với mình cũng không thấp hơn bao nhiêu.
Với tư cách là thiên tài đứng đầu của năm thứ ba trong học viện, lại có thể tiến vào vòng so tài thi đấu chính thức của kì thi Thiên Kiêu Tranh Bá thì không thể không nói thực lực của Hàn Bất Phụ thật sự là rất mạnh mẽ, vậy mà lại không thể tiếp được tấm thiếp mời tưởng chừng là rất mỏng kia,điều này cho thấy không phải là do tu vi của Tào Phá Thiên quá mạnh mà là do thủ pháp hắn sử dụng để ném tấm thiếp mời có ẩn chứa một lực lượng đặc biệt nào đó, tương tự như việc thi triển một chiến kỹ vậy.
Do đó nếu như bản thân cũng tiếp tục tùy tiện bước lên tiếp tấm thiếp mời này thì sợ là khó mà tránh khỏi việc giẫm lên vết xe đổ trước đó của Hàn Bất Phụ.
Vì vậy nên tấm thiếp mời này chỉ có thể dùng trí thì mới tiếp được.
Trong lúc Lâm Bắc Thần còn đang mải suy nghĩ thì Tào Phá Thiên đã nảy ra một ý tưởng khác, hắn mỉm cười nói: “Không bằng để vị nữ học viên xinh đẹp mỹ lệ này tới thử một lần xem sao.”
Còn chưa dứt lời thì một tấm thiếp màu đỏ đã xuất hiện ở trên không trung, tốc độ bay vẫn y hệt như thế, cực kỳ chậm rãi nhưng không hiểu sao lại phát ra những tiếng xé gió quỷ dị, hướng về phía Nhạc Hồng Hương đang đứng.
Nhạc Hồng Hương sắc mặt ngưng trọng, bởi vì đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của tấm thiếp mời nên hành động của nàng cũng không chậm, xoẹt một tiếng, trường kiếm bên hông đã được rút ra khỏi vỏ.
Hưu hưu hưu.
Kiếm quang lập loè.
Chỉ trong nháy mắt, Nhạc Hồng Hương đã dùng kiếm vẽ ra được chín đoá hoa Tuyết Liên, tất cả đều nở rộ trong không trung với ánh sáng màu bạc lấp lánh, từng cánh hoa mảnh mai khi tách khi hợp trông cực kỳ sinh động, giống như là đang muốn bao trọn tấm thiếp mời vào bên trong vậy.
Đinh!
Âm thanh nghe như tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên.
Sau đó chính là khung cảnh với rất nhiều mảnh kiếm vỡ bay loạn khắp nơi, trông cực kỳ loá mắt.
Trường kiếm trong tay Nhạc Hồng Hương lúc này đã gãy thành mấy chục mảnh nhỏ, từng sợi máu đỏ thắm từ trong miệng tràn ra ngoài, chảy xuống tận dưới cằm, cả người cũng bị phản chấn bay ngược ra đằng sau, rất may là Sở Ngân đã kịp thời xuất hiện và đỡ lấy nàng trước khi rơi xuống đất.
Mà tấm thiếp mời màu đỏ kia thì không hề có chút sứt mẻ nào, lại một lần nữa bay trở về sau đó rơi vào trong lòng bàn tay của Tào Phá Thiên.
“Xem ra ngươi cũng không tiếp được rồi.” Tào Phá Thiên cười nhạt nói, không hề che giấu vẻ chế giễu trên khuôn mặt.
Cùng thời điểm này thì trên cổ tay phải của Nhạc Hồng Hương lại đang có máu chảy tràn ra, thấm ướt cả tấm băng vải đã quấn khi trước, đây hiển nhiên là do chấn động mạnh khi đón đỡ thiếp mời gây ra, khiến cho miệng vết thương cũ của nàng mở trở lại, trùng hợp lại bị Lâm Bắc Thần nhìn thấy.
“Những thiên tài mạnh nhất của học viện Sơ Cấp Số 3 xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt.” Tào Phá Thiên cầm tấm thiếp mời đưa qua đưa lại trước mặt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng.
Lâm Bắc Thần đang chuẩn bị mở miệng phản bác thì lại có một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng khẽ vang lên: “Để ta.”
Trong lúc mọi người còn chưa kịp để ý thì thiên tài số một của năm nhất trong học viện là Bạch Khâm Vân đã chủ động xuất thủ, thân hình lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, hướng về phía tấm thiệp mời trong tay Tào Phá Thiên mà chộp tới.
“Hừ.” Tào Phá Thiên mặc dù bị bất ngờ nhưng cũng chỉ hừ nhẹ một cái, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích.
Tấm thiếp mời dưới sự điều khiển của Tào Phá Thiên thì hơi rung rinh một chút rồi hướng thẳng về phía lòng bàn tay đang mở của Bạch Khâm Vân mà bay đến.
Phản xạ của Bạch Khâm Vân cũng không hề chậm, vừa nhìn thấy thế liền khẽ quát một tiếng rồi khụyu người xuống đất, ngón cái cùng ngón giữa nhẹ nhàng nắm lấy tấm thiếp mời, cánh tay xoay theo hình tròn, tự biến mình thành một con quay nhằm mượn lực xoay tròn để tản bớt lực lượng bên trong tấm thiếp mời.
Thấy vậy, hai mắt của chủ nhiệm năm nhất Lưu Khải Hải đồng loạt sáng lên.
Đây đích thực là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt để có thể tiếp lấy tấm thiếp mời.
Chủ động xuất kích.
Mượn lực gỡ lực.
Có thể nói, Bạch Khâm Vân đã cho tất cả mọi người thấy được trí tuệ trác tuyệt của nàng cũng như khả năng vận dụng thuần thục trong chiến đấu.
Nhưng lúc này Tào Phá Thiên trông vẫn cực kỳ bình thản, trên khuôn mặt còn hiện lên nét cười lạnh.
Chỉ một nháy mắt sau đó....
Sưu!
Thân hình đang vốn xoay tròn của Bạch Khâm Vân bị đánh bật ra bên ngoài.
Lưu Khải Hải đã có chuẩn bị từ trước, định xuất thủ tương trợ thì lại nghe thấy Bạch Khâm Vân hét lớn: “Không cần”.
Mặc dù bị đánh bay ra ngoài nhưng nàng vẫn quyết định liều mạng bằng cách chụm tất cả các ngón tay lại, cố gắng giữ lấy tấm thiếp mời, dẫn đến việc cả người bị đập mạnh vào vách tường của Ma Kiếm quán. Chấn động quá lớn này khiến Bạch Khâm Vân ngay lập tức phun máu, cánh tay dùng để nắm lấy tấm thiếp mời thì càng không phải nói, tạo thành một vết lõm sâu ở trên tường, trên những ngón tay trắng nõn cũng có máu rỉ ra.
Thế nhưng cuối cùng thì tấm thiếp mời cũng đã nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng. “Thiếp mời này ta tiếp nhận.”
Bạch Khâm Vân chậm rãi trượt xuống từ trên vách tường, mặc dù sắc mặt nàng lúc này đã trắng bệch không còn một chút máu nhưng vẫn kiên trì giữ thần sắc quật cường, không chịu ngã xuống.
Tất cả mọi người sau khi chứng kiến một màn thì hầu như đều cảm thấy thương xót cho nàng.
Đây chẳng phải là có liều mạng thì cũng phải lấy về được một tấm thiếp mời, giữ lại thể diện cho học viện Sơ Cấp Số 3 hay sao?
Sắc mặt Tào Phá Thiên cũng có hơi đổi, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại, thản nhiên nói: “Ha ha, thật không tin được đường đường là học viện Sơ Cấp Số 3 mà cuối cùng đứng ra tiếp nhận thiếp mời lại là một tiểu nha đầu, ha ha, mặc dù ngươi lấy xảo để phá lực của ta nhưng không ngờ lại thật sự có thể giữ được tấm thiếp mời, vậy thì cứ coi như là đã vượt qua được bài kiểm tra, tấm thiếp mời này giờ là của ngươi rồi đó.”