Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 132: Mười hai thiếu niên kiếm khách

Chương 132: Mười hai thiếu niên kiếm khách
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy một cỗ sức mạnh đang vọt tới.
“Ít nhất có lực ngàn cân.” Trong lòng hắn nháy mắt đoán.
Loại sức mạnh này chắc chắn thuộc cảnh giới võ sĩ cấp mười.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bắc Thần biết, bản thân dã đoán sai, bởi vì...
Vù!
Một hào quang màu hồng nhạt trên mũi kiếm của Đông Phương Chiến hiện ra tràn ngập.
Hoả diễm!
Trong không khí đột nhiên trở nên cực nóng, Huyền khí thuộc tính hoả diễm.
Thức tỉnh Huyền khí!
Đông Phương Chiến này quả nhiên là cảnh giới võ sư.
Trong khoảnh khắc tiếp theo,chỉ thấy ngọn lửa màu đỏ nhạt kia bám vào trên Thanh Điểu Kiếm, lan về phía lòng bàn tay của Lâm Bắc Thần.
Phành phạch.
Tiếng chim vỗ cánh. Lâm Bắc Thần thi triển thân pháp Vân Trung Phi Vũ, mở ra khoảng cách, Huyền khí rung động, ngọn lửa trên Thanh Điểu Kiếm bị dập tắt. Trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ phấn khích.
Mẹ ơi.
Cuối cùng cũng thấy một người cảnh giới võ sư cùng tuổi còn sống.
“Phản ứng nhanh đấy.” Đông Phương Chiến thản nhiên cười cười, nói: “Không tệ, có thể tiếp được một kiếm của ta, có tư cách trở thành thế hệ tinh anh ở Vân Mộng thành rồi.”
Ngón tay trái của hắn lau trên lưỡi kiếm.
Phần phật.
Trên trường kiếm bình thường một ánh lửa bằng lóng tay hiện lên.
Những thiếu niên xung quanh bỗng nhiên lộ rõ vẻ phấn khích và ngưỡng mộ.
Cảnh giới võ sư!
Đối với thế hệ trẻ dưới mười sáu tuổi, đây là cảnh giới tuyệt vời của võ đạo.
“Ta không vì bản thân, nếu hiện giờ ngươi nhận thua, dập đầu xin lỗi huynh đệ kia của ta, thì chuyện hôm nay coi như kết thúc.” Đông Phương Chiến nói.
Lâm bắc Thần sao mà nghe theo được chứ?
Lúc hắn ở trái đất cũng là một game thủ đấy.
Ngày thường vì sợ chết nên trong đời thực, ta tu luyện Đạo Pháp từ tâm, nhưng chỉ cần lên mạng thì hoàn toàn không sợ hãi, đặc biệt là trong nhiều trò chơi trực tuyến, càng phải hành hiệp trượng nghĩa, khí thế đại hiệp nhất định phải xuất hiện, nghiện nét nghiêm trọng thì thích nhất chính là đánh BOSS.
Đông Phương Chiến hôm nay làm cho Lâm Bắc Thần tìm được loại cảm giác này.
“Sợ cái rắm gì?”
“Coi như là một trò chơi internet là được rồi!”
“Trước đó đánh những tiểu quái như Hạ Hầu Trùng rồi, bây giờ đến phiên boss Đông Phương Chiến.”
“Mặc kệ có thắng hay không, trước tiên đánh đã rồi nói.”
Trong lòng Lâm Bắc Thần lén lút tự động viên mình, hơn nữa trong lòng hắn, vẫn còn một suy nghĩ nguy hiểm trong đầu, sắp áp chế không được rồi...
Bản thân là bị thần chết đưa đến thế giới này, nếu ở thế giới này chết đi, có phải sẽ trở về trái đất không?
Tệ nhất thì chết rồi chắn là sẽ có thể nhìn thấy thần chết đúng không? Đến lúc đó có thể cò kè mặc cả một phen?
Tất nhiên, hệ số rủi ro của thử nghiệm này quá cao, nên nếu không vạn bất đắc dĩ, Lâm Bắc Thần cũng không có ý định thực hiện.
Vì vậy, đối mặt với sự hạ thấp của Đông Phương Chiến, Lâm Bắc Thần trả lời cũng rất đơn giản và rõ ràng: “Ngươi cùng với đám chó săn của ngươi, quỳ xuống xin lỗi ta thì hôm nay ta sẽ bỏ qua.”
“Không biết sống chết.” Sắc mặt của Đông Phương Chiến trầm xuống.
Sau đó hắn ra tay lần thứ hai.
Một ngọn lửa mỏng hiện lên trên trường kiếm, khi nó chém ra, không khí nóng rực.
Lâm Bắc Thần vận chuyển toàn bộ Huyền khí, nghênh đón. ...
Trên tầng hai của lầu các.
Hàng chục vị khách quý từ tứ đại lĩnh chư trong thành của Phong Ngữ hành tỉnh, đang tạm thời nghỉ ngơi và trò chuyện. Lần hẹn thử kiếm này chỉ là một cuộc thử nghiệm quy mô nhỏ ở Vân Mộng thành.
Tuy nhiên, dưới sự chỉ đạo và bày mưu đặt kế của Bạch Hải Cầm, nó có ảnh hưởng lớn hơn lần trước, không chỉ giới hạn ở Vân Mộng thành, mà còn ở một số đại thành ở Phong Ngữ hành tỉnh, tất cả đều được mời.
Một số người thực sự có sức ảnh hưởng, cũng như thiên tài từ các thành khác cũng được mời.
Ngược dòng thời gian vài ngày trước, trên thực tế, Bạch Khâm Vân có thể nhận được lời mời, là điều không thể ngờ tới.
Ngày ấy, Tào Phá Thiên đúng là nhắm vào Lâm Bắc Thần, bởi vì Lâm Bắc Thần mơ hồ là người mà Đinh Tam Thạch xem trọng, đã nhận được Kiếm Đức Hạnh.
Chẳng qua là hắn làm ra vẻ quá, nhất quyết lấy phương thức như vậy phát thiệp, kết quả bị Bạch Khâm Vân liều mạng cầm mất thiệp mời, làm hắn đành phải lấy ra thiệp mời thứ hai, vốn dĩ định đợi Lâm Bắc Thần không nhận được thiệp, sau đó làm bẽ mặt hắn một phen, sau đó lại đem thiệp mời vứt trước mặt Lâm Bắc Thần, xem như thương hại.
Ai biết được Lâm Bắc Thần lại chọn cách mà Tào Phá Thiên không hiểu được, cầm luôn thiệp mời, làm hắn buồn bực hai ngày, chật vật mà quay về.
Những chuyện này đám người Lâm Bắc Thần cũng không biết.
Đế quốc Bắc Hải tổng cộng có chín đại hành tỉnh.
Phong Ngữ hành tỉnh là một trong số đó, nằm ở phía đông nam của đế quốc, có lãnh hải rộng lớn, có 4 đại lãnh thổ là Tân Tân, Đông Minh, Đại Xuyên và Hải An.
Dưới bốn đại lãnh thổ, lại có nhiều thành thị lớn nhỏ khác nhau. Vân Mộng thành là một thành thị nhỏ trực thuộc khu Hải An.
Lúc này, hơn mười nhân vật to lớn trên tầng hai lầu các, già trẻ đều có, người già thì ăn mặc chỉnh tề, uy nghiêm, số còn lại chủ yếu là mười lăm, mười sáu tuổi, đúng là huyết khí mạnh mẽ, diện mạo hiên ngang, đều giắt kiếm bên hông, giữa hai lông mày đều bộc lộ tài năng, là những hạt giống thiên tài kiếm đạo được công nhận trong các thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất