Chương 193: Hỏi thăm
Sau khi thử một vòng, duy chỉ khi sao chép bí ngân tiểu tiễn, tỷ lệ thành công khoảng 50%.
Lâm Bắc Thần nằm sấp trên giường với tư thế diêm dúa loè loẹt, hai tay chống cằm, thở dài một hơi.
"Đây là muốn ép mình đi bán mũi tên sao?"
Hắn đang suy nghĩ đến khả năng này.
Bí ngân không phải là bạc.
Là một vật liệu luyện khí tương đối hiếm.
So với các kim loại khác, bí ngân có tính dẫn Huyền cao hơn.
Do đó được sử dụng rộng rãi trong việc rèn đúc các công cụ Huyền khí cấp thấp khác nhau.
Nhưng vì độ cứng của bí ngân không đủ, cho nên rất khó được sử dụng làm nguyên liệu chính cho các vũ khí lớn. Nói chung, bình thường đều áp dụng phương pháp mạ bí ngân hoặc hợp kim của bí ngân.
Về giá trị mà nói, bí ngân đắt hơn bạc thật rất nhiều.
"Nhưng vấn đề là, ta không có quặng bí ngân, cũng không có tay nghề đúc luyện, cứ đi bán mũi tên như vậy thì sẽ như thế nào chứ? Người khác sớm muộn gì cũng sẽ tự hỏi một số lượng lớn bí ngân tiểu tiễn như vậy từ đâu mà đến. Không giải thích rõ được cũng rất phiền phức...... "
Lâm Bắc Thần, người đã phát triển nghệ thuật ‘cẩn thận’ đến tận xương tủy của mình, đối với phương diện tai hoạ ngầm này cũng không thể nào coi thường được.
Cho rằng số tiền vàng trong tay tạm thời đã đủ để ứng phó một khoảng thời gian, hắn suy nghĩ một lúc, thu lại ý tưởng ‘bán mũi tên’ trong đầu.
Lại nghiên cứu các chức năng khác nhau của WeChat trong hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn phát hiện ra rằng, bởi vì do một số chức năng quyền hạn nào đó, WeChat không thể đọc được album ảnh của điện thoại.
Điều này cũng có nghĩa là không thể thông qua Wechat để chuyển đồ trong album của điện thoại sang Baidu Netdisk.
Trực tiếp dùng Baidu Netdisk để đọc, cũng vì chức năng quyền hạn không đủ mà không thể nào thực hiện được.
Tới sau nửa đêm, Lâm Bắc Thần đem các APP tu luyện thường dùng như Vô Tương Kiếm Cốt bản hoàn chỉnh, Thuật Ngưng Tụ Huyền Khí Cao Cấp và các ứng dụng kiếm pháp, thân pháp khác đều chạy ở chế độ nền, sau đó chìm vào giấc ngủ.
......
......
Ngày hôm sau.
Ánh sáng mặt trời tươi đẹp, không khí trong lành.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, hàng ngàn học viên của học viện Sơ Cấp Số 3 từ bên ngoài cổng trường ùa vào.
Khoảng sân vốn dĩ yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Lâm Bắc Thần đi dọc theo con đường rợp bóng cây của Trúc viện, liền gặp Nhạc Hồng Hương từ phía bên kia bước tới.
"Chào buổi sáng Lâm học trưởng."
Nhạc Hồng Hương tự nhiên thoải mái chào hỏi.
Lâm Bắc Thần đáp lại bằng một nụ cười rồi nói: "Vết thương ở cổ tay của Nhạc sư muội đã lành chưa?"
Nhạc Hồng Hương bày ra cổ tay trắng sáng như ngọc, cười nói: "Đã lành hẳn rồi, không để lại di chứng gì."
“Vậy thì tốt quá.” Lâm Bắc Thần cũng cảm thấy vui mừng cho thiếu nữ lạc quan vui tương, thấu tình đạt lý này.
Không nghi ngờ gì nữa, việc hồi phục vết thương ở cổ tay trước khi cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá chính thức bắt đầu là một tin tức cực tốt.
Cả hai sánh bước mà đi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Kể từ sau khi vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá kết thúc, hai người này chính là những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất của năm hai—không, phải nói là toàn bộ học viện Sơ Cấp Số 3.
Mặc dù Nhạc Hồng Hương không phải là thiếu nữ xinh đẹp đệ nhất, nhưng nàng có làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, có khí chất của người tri thức mà các nữ học viên khác không có, mày mắt như tranh, tạo cho người ta một loại khí tức ưu tú cổ điển, cũng được coi là một trong những nhân vật cấp nữ thần của học viện, người thầm thương trộm nhớ cũng khá nhiều.
"Đúng rồi, Nhạc sư muội, ngươi có phải là có một đệ đệ không?"
Lâm Bắc Thần giả vờ hỏi một cách thản nhiên.
Nhạc Hồng Hương nói: "Ừm, có một đệ đệ, ngoài ra còn có một cặp muội muội song sinh và hai muội muội."
Sáu người?
Nương ngươi thật sự sinh giỏi đấy.
Lâm Bắc Thần thầm nghĩ một câu, sau đó lại hỏi: "Đệ đệ ngươi có phải tên là Nhạc Hồng Tuyết không?"
“Hả?” Nhạc Hồng Hương rất ngạc nhiên nói: “Làm sao Lâm học trưởng biết vậy?
Thực sự là đệ đệ của nàng ta.
Lâm Bắc Thần nói: "Ồ, vài ngày trước, khi ta đến quán trọ Duyệt Lai, đã gặp một tiểu nhị lanh lợi, khá là hợp nhau, hỏi một chút, mới biết tên của hắn là Nhạc Hồng Tuyết, chỉ khác một từ với tên của Nhạc sư muội, cho nên mới đoán ra."
Nhạc Hồng Hương bình tĩnh nói: "Ồ, vậy thì đúng rồi, điều kiện của gia đình ta không tốt lắm. Để có tiền chu cấp cho ta ăn học, đệ đệ sớm đã đến làm việc ở quán trọ Duyệt Lai. Ước mơ lớn nhất của ta chính là sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc tốt và kiếm thật nhiều tiền, để nương và các đệ đệ muội muội của ta có thể có cuộc sống tốt hơn một chút."
Nói đến đây, tiểu cô nương cười cười rất ngượng ngùng, đôi tay khẽ vuốt tóc, một chút xấu hổ xoẹt qua trên gò má trắng như tuyết, nói: "Lâm học trưởng có phải là cảm thấy ta rất không có chí cầu tiến không?”
Lâm Bắc Thần cười nói: "Sao có thể chứ? Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn cho đến chết, ha ha, há chẳng phải là càng không có chí cầu tiến sao."
Đôi mắt của Nhạc Hồng Hương sáng lên, nói: "Lâm học trưởng nói đùa rồi."
Nàng đã nhìn thấy sự nổ lực của Lâm Bắc Thần trong trại huấn luyện ở vòng dự tuyển, cũng biết tình cảnh của Chiến Thiên Hầu phủ, trong tâm trí của nàng, Lâm Bắc Thần-lãng tử quay đầu quý hơn vàng, là một người lẳng lặng cực khổ tu luyện, ngày đêm không ngừng phấn đấu để nâng cao bản thân.
Lâm Bắc Thần giả vờ thản nhiên hỏi một lần nữa: "Đúng rồi, hôm qua đến quán trọ Duyệt Lai, không gặp được đệ đệ ngươi, gần đây hắn không đi làm sao?”