Chương 258: Báu vật vô giá
"Còn có thể gia tăng số lượng danh ngạch trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sao?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần nghe thấy điều này.
Sở Ngân cũng gật đầu nói: "Bất kể học viện nào có học viên tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá, chỉ cần có thể lập được công trạng từ cấp một trở lên, đều có thể giành được danh ngạch ít nhất năm người cho học viện vào năm sau. Những gì mà trò đã làm ở Bắc Hoang sơn, dư sức có được công trạng cấp một.”
"Công trạng cấp một? Có tiền thưởng không?"
Đôi mắt của Lâm Bắc Thần liền sáng lên, nói: "Học viện sẽ cho ta một khoản tiền thưởng chứ?"
Phan Nguy Mẫn và Sở Ngân ngay lập tức không nói nên lời.
Sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Bắc Thần lại thi triển Hoàn Thuỷ thuật để chữa trị vết thương cho Phan Nguy Mẫn và Hàn Bất Phụ.
Những vết thương nhỏ vốn dĩ vẫn cần phải tịnh dưỡng, chưa đầy một nén nhang đã hoàn toàn hồi phục rồi.
Hai người sớm đã nhìn thấy qua uy lực Thuỷ Hoàn thuật của Lâm Bắc Thần, vì vậy quen tay trở nên bình thường.
Nhưng Dạ Vị Ương, thầy tế trực ban bên cạnh, lại bị chuyện này làm cho vô cùng kinh ngạc.
"Hiệu quả trị liệu còn tốt hơn so với linh tuyền sao?"
Nàng thầm nghĩ trong lòng, chuyện này không đơn giản, cần phải báo cho Tần chủ tế biết.
Vị tiểu nữ tế tư xinh đẹp tìm một cái cớ, quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần lúc này mới nhớ ra chuyện Thiên Mã Lưu Tinh Tí, chuyển tập tin từ WeChat sang Baidu Netdisk và thử tải xuống lại, quả nhiên đã sinh ra tập tài liệu.
"Cái này của trò...là từ đâu mà có?"
Sở Ngân vừa nhìn thấy liền vô cùng kinh ngạc.
"Thứ này hữu dụng đối với tình huống của ông chứ?"
Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại.
Hắn chưa nghĩ ra phải giải thích lai lịch của thứ này như thế nào.
Sở Ngân đọc kỹ bốn tập tranh một lượt, không khỏi sửng sốt, nói: "Không chỉ hữu dụng, quả thực là mang đến một cuộc sống mới, theo ghi chép bên trên, cánh tay kim loại được tạo ra cũng linh hoạt giống như cánh tay bằng xương bằng thịt, nhưng uy lực... Chậc chậc chậc, có chút đáng sợ. "
"Nếu như thành công chế tạo ra cánh tay này, có phải là ông sẽ không cần từ chức nữa, đúng chứ?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Sở Ngân nói: "Nếu ghi chép trên bốn trang tranh này là sự thật và có thể thực hiện được thì đâu cần phải từ chức nữa chứ. Cho dù là đi khiêu chiến Hiệu trưởng Lăng Thái Hư, ta cũng không sợ hãi chút nào, ha ha ha."
Lâm Bắc Thần:...
Lão Sở ông nổ quá rồi đấy.
Sở Ngân đọc lại một lượt nữa rồi đưa tập tranh cho Phan Nguy Mẫn.
Phan Nguy Mẫn không chỉ là một foodie thâm niên mà còn là một bậc thầy về trận pháp Huyền Văn.
Sau khi đọc kỹ nó, ông ta nói: "Ý tưởng tuyệt vời, vật của trời, sáng ý kỳ lạ, khiến cho người ta kinh ngạc. Về lý thuyết, hoàn toàn có thể làm được, tập tranh chế tạo này có thể gọi là một báu vật vô giá."
Sở Ngân gật đầu đồng ý, sau đó nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Tập tranh này, rốt cuộc trò lấy từ đâu ra vậy?"
Lâm Bắc Thần lúc này đã biên soạn xong câu trả lời, liền nói: "Là cha ta năm đó đã tặng cho ta."
Cái nồi này trước tiên cứ ném cho lão cha hời đi.
Dù sao thì ông ta cũng đã sống không thấy người, chết không thấy xác, Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn muốn đi chất vấn cũng không thể tìm được.
Nhưng trên mặt của Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn lại lộ ra biểu cảm ‘quả nhiên là như vậy’.
Giá trị của tập tranh này là không thể đo lường được, người bình thường tuyệt đối sẽ không thể nào có nó, nhưng vì là vật của ‘Chiến Thiên Hầu’ Lâm Cận Nam- một thần thoại của đế quốc, cho nên lời giải thích được thông qua.
Có lẽ năm đó Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam đã tốn bao nhiêu công sức tìm thấy tập tranh này, để cho những tướng sĩ bị tàn tật trong chiến tranh có thể bù đắp khiếm khuyết của cơ thể và mang đến cho họ một cuộc sống mới.
Chỉ đáng tiếc......
Hai vị chủ nhiệm khối đều âm thầm thở dài một hơi.
"Tập tranh này, trước tiên cứ để lại chỗ ta. Ta sẽ nhờ người nghiên cứu một lượt. Sau khi tìm hiểu kỹ, ta sẽ nghĩ cách chuẩn bị nguyên liệu và cố gắng chế tạo." Sở Ngân nói: "Trò yên tâm, tất cả những người mà ta mời đều là những người đáng tin cậy, sẽ không tuỳ ý tiết lộ tin tức ra ngoài, đợi đến khi tạo ra cánh tay có thể sử dụng được, tập tranh này sẽ trả lại cho trò."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt thờ ơ và nói: "Không sao, tập tranh cứ để lại chỗ chủ nhiệm Sở ông đi, lỡ như sau này còn dùng đến.”
Sở Ngân im lặng một lúc rồi nhảy lên đánh Lâm Bắc Thần một trận thô bạo.
"Trò đang nguyền rủa Lão Tử sao? Lão tử đã gãy đôi tay còn không nói gì, sau này còn phải gãy chân nữa sao?”
Ông ta hổn hển nói.
Phan Nguy Mẫn bật cười ha hả.
Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương cũng cười nhẹ.
Sau một trận huyên náo, Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ, ba người cùng nhau rời khỏi thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân.
Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn tạm thời ở lại thần điện, còn có một số trị liệu tiếp nối sau đó.
Trên xe ngựa trở về, Hàn Bất Phụ không nhịn được nhìn Lâm Bắc Thần hết lần này đến lần khác.
"Hàn học trưởng, không lẽ trên mặt ta có mọc hoa sao?”
Lâm Bắc Thần nói.
Trong mắt của Hàn Bất Phụ khó có thể che giấu được vẻ sùng bái, nói: "Thật sự không ngờ rằng, Lâm sư đệ lại có thể một mẻ hốt gọn cường đạo ở Bắc Hoang sơn, làm được chuyện mà ngay cả Vân Mộng Vệ cũng không thể nào làm được. Sau này, bất luận ngươi có làm ra chuyện gì, ta đều sẽ không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.”
Lâm Bắc Thần cũng không chút khiêm tốn, nói: "Dù gì thì ta cũng là một thiên tài, ha ha ha."