Chương 526: Giọng nói quen thuộc
Lâm Bắc Thần ngay lập tức không còn ngủ gật mơ màng nữa.
Hắn chạy một mạch về Trúc viện.
Nằm trên giường, Lâm Bắc Thần suy đi nghĩ lại, do dự một hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, bấm vào nút ‘Xác định ký nhận’ to lớn trên màn hình điện thoại.
Trên bầu trời xuất hiện gợn sóng giống như một vòng xoáy nước. Ở trung tâm vòng xoáy là một hố đen nhỏ.
Lạch cạch.
Một chiếc hộp nhỏ từ bên trong rơi ra.
Lâm Bắc Thần theo bản năng đưa tay nhận lấy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, vòng xoáy không gian và hố đen nhỏ, toàn bộ đều biến mất.
Hả?
Lần này, hình như thực sự là không phải thanh toán nhận hàng.
Cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh, cuối cùng cũng đáng tin một lần.
Lâm Bắc Thần đợi thêm một lúc nữa, thấy trong ứng dụng Kinh Đông Thương Thành trên điện thoại di động hiển thị giao dịch đã triệt để hoàn thành, không có chuyện đại loại như khoản khấu trừ gì đó xảy ra, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh mắt của hắn rơi vào chiếc hộp trong tay.
Chiếc hộp gỗ rất bình thường, đen thui, không có hoa văn, chiều dài, rộng, cao khoảng chừng mười mét, như thể là màu sắc vốn có của gỗ, đường vân hơi thô, không giống như một vật có giá trị.
Tuy nhiên, thứ đồ chơi này dù sao cũng là đến từ Thần giới.
Lâm Bắc Thần đương nhiên cũng sẽ không xem thường, làm ra loại chuyện ngu xuẩn như lấy gùi bỏ ngọc.
Hắn đang định mở hộp ra xem bên trong chứa thứ gì.
Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Quang Tương dồi dào sức sống từ bên ngoài bước vào.
Trên bảng viết chữ trước ngực, một hàng chữ được viết ngay ngắn--
"Chủ nhân, bên ngoài có một sinh vật giống cái có bộ ngực rất béo tìm người."
Theo với Thiến Thiến và Thiên Thiên nhập học, đồ chó Vương Trung cũng chạy đến huấn luyện cho Cung Công và các Thành quản khác, trong Trúc viện rộng lớn chỉ còn lại một con sói cái mang thai và Quang Tương chưa làm xong bài tập về nhà.
Hầu hết thời gian, Quang Tương đều phải đóng vai trò là người đưa tin. Một sinh vật giống cái ngực rất béo?
Trong đầu của Lâm Bắc Thần lập tức hiện ra bóng dáng của Tần chủ tế. Đây là muốn tiến hành thăm hỏi gia đình sao?
Khí huyết của hắn sôi sục lên, ngay lập tức tải chiếc hộp màu đen trên tay lên trên Baidu Netdisk, vui vẻ bước ra khỏi viện.
"Sao lại là ngươi?"
Lâm Bắc Thần rất ngạc nhiên.
Người xuất hiện bên ngoài Trúc viện hóa ra lại là Mộc Tâm Nguyệt.
Nữ nhân này đã rất lâu rồi không xuất hiện, không ngờ lại chủ động đến cửa tìm hắn.
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Mộc Tâm Nguyệt mỉm cười, vẫn rất trong sáng và mỹ lệ, xinh đẹp vô song.
Nhưng lại rất khó để khuấy động bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Lâm Bắc Thần.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Lâm Bắc Thần lười biếng hỏi.
Mộc Tâm Nguyệt cắn môi, khẽ cười nói: "Ta còn chưa chúc mừng ngươi đã giành được giải quán quân trong Thiên Kiêu Tranh Bá, trở thành anh hùng của cả Vân Mộng thành."
"Chuyện này liên quan gì đến ngươi chứ?"
Trực nam Lâm Bắc Thần bật chế độ mắng người online, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Trong đôi mắt của Mộc Tâm Nguyệt loé lên một tia gian xảo sáng lấp lánh, nói: "Giọng điệu của ngươi, dường như vẫn còn rất tức giận, hi hi hi, có phải là vì yêu sinh hận, tận sâu trong đáy lòng, ngươi vẫn còn quan tâm đến ta sao?"
Lâm Bắc Thần trực tiếp cạn lời.
Hắn lười nói nhảm thêm nữa, xoay người muốn rời đi.
"Chờ đã."
Mộc Tâm Nguyệt vội vàng nói: "Ờ, ngươi, trước đây sẽ không đối xử với ta như vậy, nam nhân dễ dàng thay lòng như vậy sao? Ngươi cũng không cần nóng vội như vậy, hôm nay ta tới đây, chỉ là muốn xin lỗi ngươi."
Chó có thể thay đổi việc đớp cứt được sao?
Lâm Bắc Thần quay đầu liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Vậy thì không cần đâu."
Mộc Tâm Nguyệt cười cười, với vẻ thẳng thắn hiếm thấy, nói: "Xin lỗi về tất cả những gì đã làm với ngươi trước đây, tuy rằng ta chưa từng thật sự yêu ngươi, nhưng lại lợi dụng tình cảm của ngươi đối với ta. Nhiều năm như vậy, ngươi là nam nhân duy nhất đối xử thật lòng với ta... "
Nói xong, nhìn thấy trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần lại hiện ra vẻ thiếu kiên nhẫn, nàng vội vàng nói: "Hôm nay đến đây để xin lỗi ngươi, cũng là để từ biệt. Ta đã có được danh ngạch bước vào học viện Trung Cấp Hoàng Gia, lát nữa sẽ xuất phát lên đường. Từ nay về sau, ngươi là ngươi, ta là ta. Ta sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa, ngươi cũng sẽ không gặp lại ta nữa. Hãy để tất cả chuyện cũ theo gió cuốn đi. Hai chúng ta đều rất rõ, không ai nợ ai cả."
Lâm Bắc Thần xua tay.
Nói như thể trước đây ngươi không phải là ngươi, ta không phải ta.
Mộc Tâm Nguyệt nói xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi rất dứt khoát lưu loát quay người rời đi.
Trong lòng Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối đều không có chút gợn sóng.
Ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Tâm Nguyệt, bởi vì chấp niệm của tiền thân vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến, khiến cho tâm trạng khó khống chế, những lần khác sau đó, hắn hoàn toàn thờ ơ, chưa từng có chút suy nghĩ gì cả.
Có xin lỗi hay không, từ biệt hay không, thanh toán xong hay không...
Những điều này đối với hắn mà nói, không có chút ý nghĩa nào cả.
Điều duy nhất khiến hắn ngạc nhiên là với tư chất và thực lực của Mộc Tâm Nguyệt lại có thể bước vào một trường danh giá cấp T0 giống như học viện Trung Cấp Hoàng gia, e là đã đi cửa sau nào đó rồi.
Hắn quay người đi về phía Trúc viện. Chính vào lúc này--
"Xem ra, ta tới không sớm cũng không muộn, rất vừa vặn." Một giọng nói khác vang lên.
Giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp.