Chương 60: Mất trí
“Thần ca ca, tại sao huynh không nói gì? Huynh tức giận rồi sao?” Lăng Thần lắc lắc cánh tay của Lâm Bắc Thần, đôi mắt khi cười lên cong thành vầng trăng khuyết, nói: “Hay là như vậy đi, người ta sẽ đi tóm lấy cái tên Đào Vạn Thành kia đánh cho hắn một trận, trút giận cho Thần ca ca nhé?"
"Ô, không cần... ta đương nhiên là không tức giận, chỉ là, ờ ..."
Trời ơi, đất hỡi, ai cho ta một gói melatonin đi, ta cần phải bổ sung cho não, não của ta có thể không đủ dùng.
Lâm Bắc Thần gào thét trong lòng.
"Hì hì, vậy đột nhiên gặp được người ta, huynh có phải cũng rất ngạc nhiên và vui mừng không?"
"Ờ ......"
Lâm Bắc Thần sờ cằm, đôi mắt nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi hắn thực sự đã vét hết ruột gan để suy nghĩ.
Nhưng không thể nhớ nổi, mình đã dính líu với nữ yêu nghiệt này từ khi nào vậy? Không lẽ là tiền thân trước khi chuyển trường, đã từng lừa gạt Lăng Thần?
Chết tiệt.
Ký ức không hợp nhất hoàn toàn, chính là xấu hổ như vậy.
“Bạn học Lăng, ngươi cũng biết, ta là một... là một tên não tàn.” Lâm Bắc Thần sắp xếp suy nghĩ của mình rồi nói: “Thực ra, có đôi lúc sau khi ta phát bệnh, rất dễ quên đi một số chuyện trước đây, trí nhớ của ta rất mơ hồ, vì vậy ...ờ... cái đó... chúng ta đã từng quen biết trước đây sao?"
"Huynh mất trí rồi à?"
Lăng Thần với dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
Lâm Bắc Thần hai mắt sáng lên.
A, đúng, ta đã mất trí nhớ.
Ha ha, cái cớ này cũng không tồi, quả thực là hợp lý.
"Đúng vậy, sau khi đến học viện Số 3, có nhiều lần não tàn phát tác. Bây giờ ta đã quên sạch tất cả những chuyện trước đây. Có thể là ngay cả ông trời cũng cho rằng ta nên thay đổi triệt để để trở thành một con người mới... ờ, ngươi thấy đấy, thương lượng một chút, chi bằng như vậy đi, ngươi cứ quên ta của quá khứ, cắt đứt đoạn nghiệt duyên đó đi.”
Mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng mà...
Ta đã được định sẵn là nam nhân mà ngươi không thể nào có được.
Bởi vì ta muốn trở về Trái đất.
Ta sẽ không yêu ai cả.
Lăng Thần nghe vậy, sững sờ một hồi lâu, dáng vẻ như muốn khóc, nói: "Thần ca ca, huynh đang đuổi người ta đi sao? Huynh không thích người ta nữa sao?"
Ờ......
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, vì lời nói của mình mà lộ ra vẻ uất ức và đau lòng, trái tim của Lâm Bắc Thần như bị một bàn tay to lớn vô hình nào đó hung hãn bóp chặt.
Tạo nghiệt..
Quả thật là một tiểu yêu tinh.
Trên thế gian này, tại sao lại có sinh vật nữ xinh đẹp đến như vậy chứ?
Vừa rồi thực sự không nên nói lời đó.
Lâm Bắc Thần trong lòng tự trách một câu.
Sau đó hắn nói: "Đúng vậy, ta chính là đuổi ngươi đi, ngươi có thể hiểu như vậy".
Nữ nhân là phiền phức nhất.
Không có gì thú vị.
Đã làm tổn thương rồi thì làm tổn thương một lần đến cùng đi.
Lăng Thần không nói gì.
Nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Ánh mắt dần dần, dần dần... trở nên nghiêm nghị.
Có vẻ như đã có sự chuyển biến nhân cách, lại trở thành ‘tổng tài bá đạo’ thống trị quần chúng như vừa rồi.
Không biết tại sao, Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn ra.
Thế là hắn nói: "Ờ, là như vậy. Ta thật sự bị mất trí nhớ, bạn học Lăng, hay là như vậy đi, ngươi chờ ta một khoảng thời gian, đợi ta khôi phục trí nhớ rồi lại đến tìm ngươi, có được không?"
Đây không phải là sợ.
Đây là xuất phát từ trái tim.
Đây là lương thiện.
Đây là không nhẫn tâm làm tổn thương một tiểu cô nương.
"Được thôi."
Lăng Thần ngay lập tức lại nở nụ cười, vui mừng nói: "Người ta cũng rất hiểu chuyện mà."
Ngay khi Lâm Bắc Thần đang sắp phát điên không biết phải tiếp tục như thế nào thì một nữ nhân trung niên xinh đẹp, bà ta là giáo viên dẫn dắt đoàn của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, vừa nghe tin liền vội vàng tới. Dùng ánh mắt sắc bén như dao giống như muốn băm Lâm Bắc Thần thành trăm mảnh, sau đó đưa tiểu cô nương xoay người rời đi.
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là lúc này, toàn bộ khu trại đều sắp bị kích nổ rồi. Cái gì?
Lăng Thần là bạn gái của Lâm Bắc Thần sao? Cái gì?
Còn là Lăng Thần đeo bám sao?
Cái gì?
Vân Mộng thành sắp nổ tung rồi à?
Rất nhiều người đều có cảm giác hoang đường rằng sắp đến ngày tận thế.
Ở đằng xa, trong bóng tối, Lê Lạc Nhiên đến từ Thành Chủ phủ, ánh mắt xa xăm, trên khuôn mặt thoáng qua một tia kinh ngạc và phức tạp.
Lúc này, Đinh Tam Thạch, người luôn giống như một người vô hình, đột nhiên nhảy ra, không hỏi phải trái là gì cả, trực tiếp túm lấy cổ áo của Lâm Bắc Thần lôi hắn trở lại lều của học viện Số 3.
"Nói, trò nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Đinh Tam Thạch bóp cổ Lâm Bắc Thần, lắc lư một cách điên cuồng.
"Khụ khụ..." Lâm Bắc Thần vùng vẫy thoát ra khỏi móng vuốt của Đinh Tam Thạch, gào thét lên: "Bình tĩnh, giáo viên, ông đừng kích động...ông yên tâm, ta là người có lý tưởng, biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không vì chuyện tình yêu nhàm chán này mà từ bỏ kiếm thuật mà ta theo đuổi, ta nhất định sẽ nổ lực giành lấy vinh quang cho học viện Số 3... "
“Cái rắm.” Đinh Tam Thạch rất tức giận ngắt lời, quát mắng: “Vinh quang của học viện cái rắm gì, mấu chốt là trò tuyệt đối không được được phụ lòng người thật lòng yêu trò.”
Hả?
Lâm Bắc Thần choáng váng. Chờ đã.
Hình như có gì đó không đúng.
Lập trường này của giáo viên Đinh...
Ông không phải là đến để xem phim cẩu huyết, ông là giáo viên dẫn dắt đoàn học viên đấy.
Hắn kinh ngạc nhìn Đinh Tam Thạch.
Đinh Tam Thạch dường như lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt đột nhiên trở lại bình thường.
Ông ta từ từ buông Lâm Bắc Thần ra, với vẻ mặt của một cao thủ cô đơn lạnh lùng.
Ông ta ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời rồi khẽ thở dài một hơi.
"Ôi, Tiểu Bắc, trò vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện...lần đầu nghe sẽ không biết đó là khúc hợp ý, nghe lại đã là khúc cuối rồi, người trẻ tuổi, có những người, cho dù trò có phải đánh đổi tất cả, cả đời này cũng không được bỏ lỡ."
Lâm Bắc Thần: "..."