Chương 88: Khoản tiền khổng lồ
Cái gì?
Lúc này, rất nhiều học viên đều sôi sục lên.
Nếu như chấp nhận khế ước vay nợ, thì bọn họ có cơ hội rồi.
Dù sao thì số người mang theo từ vài chục đến hàng trăm tiền vàng bên mình quá ít. Việc xoay tiền ngay tại chỗ thực sự có hiệu suất quá thấp.
Nhưng việc ký khế ước lại rất đơn giản.
Nghe đến đây, Mộc Tâm Nguyệt trong lòng có chút hoảng.
Bản thân vốn dĩ là muốn phá hoại kế hoạch của Lâm Bắc Thần, ai mà biết mình lại trở thành người trợ công, ngược lại khiến cho bầu không khí đấu giá của Lâm Bắc Thần càng thêm quyết liệt hơn.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Lý Đào, biểu thị vẻ có lỗi.
Ai mà biết, lúc này, Lâm Bắc Thần lại nhìn thẳng vào nàng với một nụ cười đê tiện tỏ vẻ ‘ngươi được lắm’, nói: "Ha ha, cảm ơn bạn học Mộc, may mà mấy ngày nay có ngươi giúp bọn ta truyền tin, ta mới có sự chuẩn bị, nhờ ngươi phối hợp ăn ý với ta như vậy mới có thể có được cục diện như bây giờ, ha ha ha, không hổ là bạn gái cũ của ta, vẫn có sự thấu hiểu ngầm như vậy... "
Mộc Tâm Nguyệt: "???"
Nàng rất nhanh trí, ngay lập tức nhận ra tên cặn bã Lâm Bắc Thần này đang cố tình đào bẫy để hãm hại mình.
Nhưng khi nàng muốn bắt đầu phản bác, Lâm Bắc Thần trực tiếp lớn tiếng nói: "Hừ, các bạn học, huy hiệu ngôi sao thứ ba, bây giờ bắt đầu đấu giá!"
Đám người lúc này sục sôi.
"Mười hai tiền vàng!"
"Ta ra giá mười tám."
"Ta bằng lòng ký khế ước, ta ra giá hai mươi tiền vàng..."
"Hai mươi lăm!"
Các tiếng hét không ngừng vang lên bên tai.
Giọng của Mộc Tâm Nguyệt bị chìm trong âm thanh sục sôi này.
Tất cả những lo lắng đã được giải quyết, ngay cả những học viên xếp hạng thấp trong bảng tổng cá nhân, lúc này cũng bắt đầu đấu giá mà không chút do dự.
Cứ như vậy, đây là lần đầu tiên trong lịch sử thông qua tài chính để quyết định quyền sở hữu huy hiệu.
Đoán chừng cũng là lần cuối cùng.
Có thể tiến vào trận đấu chính của Thiên Kiêu Tranh Bá hay không, điều đó còn phụ thuộc vào việc người đó có thể nắm bắt được cơ hội này hay không.
Cuối cùng, huy hiệu thứ ba này, đã bị một học viên đứng thứ 78 trên bảng xếp hạng đấu được với mức giá cao ngất ngưỡng là 30 tiền vàng.
"Ha ha ha, cảm ơn, cảm ơn."
Cậu học viên này tên là Nguỵ Sùng Phong, đến từ học viện Sơ Cấp Số 4, là con trai của một doanh nhân giàu có ở Vân Mộng thành.
Với thực lực của hắn, nếu là bình thường, muốn có được một huy hiệu như vậy, căn bản chính là nằm mơ.
Còn bây giờ, bởi vì sự ‘hào hiệp’ của Lâm Bắc Thần, giấc mơ đã thành hiện thực.
"Cảm ơn."
Ngụy Sùng Phong lấy được huy hiệu, lớn tiếng cảm ơn.
Những người khác cũng bị biểu hiện của Nguỵ Sùng Phong làm kích thích. Phiên đấu giá tiếp theo, ngay lập tức bước vào trạng thái căng thẳng tột độ.
Từng huy hiệu ngôi sao lần lượt lập nên mức giá cao mới. Khi huy hiệu ngôi sao thứ chín được bán đấu giá, giá đã lên tới 50 tiền vàng.
"Chúc mừng bạn học này, sự quả quyết, dũng cảm và hăng hái của ngươi đã giúp ngươi có được huy hiệu ngôi sao thứ chín."
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Bắc Thần cứng đờ luôn rồi. Chỉ trong nháy mắt, 310 tiền vàng trao tay.
Một số tiền khổng lồ.
Mặc dù 70% trong số đó là khế ước cho vay, nhưng hắn không lo lắng về việc những học viên này sẽ nuốt lời.
Bởi vì khế ước cho vay lấy danh nghĩa của Kiếm Chi Chủ Quân ký kết, không những có hiệu lực pháp lý mà còn có thuộc tính thần thánh.
Ở Vân Mộng thành, ngay cả thành chủ cao cao tại thượng cũng không thể hủy bỏ một khế ước như vậy.
"Cái cuối cùng trong mười cái."
Lâm Bắc Thần cầm chiếc huy hiệu cuối cùng trong lòng bàn tay, cười rất tươi nói: "Những bạn học nào còn chưa có huy hiệu ngôi sao, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Cái cuối cùng, bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu, một huy hiệu, ngươi mua không tổn thất, mua không bị lừa. Một huy hiệu, có thể khiến ngươi tiến vào trận đấu chính thức, ngắm nhìn phong cảnh mà ngươi trước giờ chưa từng thấy... "
Vô số ánh mắt đều tập trung vào lòng bàn tay của Lâm Bắc Thần.
Trong ánh mắt của bọn họ mang theo sự thiêu đốt.
Từng ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén, điên cuồng va đập trong không khí.
Những học viên vẫn chưa đấu giá được huy hiệu đều nghiến răng nghiến lợi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ——
Cái cuối cùng rồi.
Bằng mọi giá, nhất định phải giành được huy hiệu này.
Cho nên, ngay khi Lâm Bắc Thần hét lên "Bắt đầu đấu giá", đám đông liền phát điên lên.
"Ta ra giá hai mươi tiền vàng."
"Hai mươi lăm......"
“Ba mươi!”
"Sáu mươi!"
Khuôn mặt của những con bạc vì kích động mà trở nên hung tợn, lóe lên trước mặt Lâm Bắc Thần.
Mẹ kiếp.
Những người này điên cả rồi.
Lâm Bắc Thần cũng sửng sốt.
Cuộc đấu giá cứ điên cuồng và khốc liệt như vậy mãi cho đến khi con số lên tới 70 mới coi như là khói thuốc súng tiêu tan.
Tiêu Tiêu, thiếu nữ tinh quái đến từ học viện Sơ Cấp Hoàng Gia đã đạt được chiếc huy hiệu cuối cùng này với mức giá cao ngất ngưởng là 70 tiền vàng, khi ký khế ước vay nợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, cũng không biết là vì kích động hay là vì nợ một khoảng khổng lồ mà thấp thỏm.
Cho đến nay, toàn bộ mười huy hiệu ngôi sao đã được đấu giá hết.
Lâm Bắc Thần có được hẳn 380 tiền vàng.
Ở Vân Mộng thành, đây chắc chắn là một khoản tiền khổng lồ.
Nếu quy đổi thành nhân dân tệ, tương đương với 3.800.000 tệ.
Nhấn mạnh một chút, tác giả không viết thành 380 vạn tuyệt đối không phải để thêm số từ.
Không tin bạn hãy suy nghĩ thật kỹ xem, nhìn thấy bốn số 0 ở sau có phải là càng cảm thấy có sức chấn động, có phải là cảm thấy nhân sinh của mình đã viên mãn rồi hay không?