Chương 15: Nhập V thông cáo
Chu Nghị thấy cây chổi kia dựng thẳng lên, cảm giác được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên không phải là bỏ chạy, mà là tranh thủ thời gian tìm chỗ đặt chén xuống. Lúc xông ra khỏi cửa tiệm, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải "Ngọa tào, cái tiệm này lại dám đánh người, Lão tử về sau không bao giờ tới nữa!", mà là "Ngọa tào, cơm của ta còn chưa ăn xong, liệu có thể quay lại ăn tiếp không?".
Hắn lao ra đường lớn, đột nhiên ý thức được vấn đề. Trong lòng một mảnh thê lương.
Thật sa đọa.
Hắn, một thanh niên trai tráng, một thân huyết tính lại bị đồ ăn thu mua gần như không còn.
Chu Nghị quay đầu lại, ngay tầm mắt, một cây chổi đập tới, sau khi tốc độ của hắn giảm bớt, cây chổi gần như bay thẳng vào mặt hắn.
Hắn "Ặc" một tiếng, bật nhảy lên túm lấy cây chổi, vì sự nhanh nhẹn của mình mà lau mồ hôi. Quả không uổng công hắn kiện thân bao năm!
Người đàn ông kia đã dừng lại phía sau, đang hung tợn trừng trừng nhìn hắn. Ánh mắt ấy khiến hắn cảm thấy đặc biệt tội lỗi, nên đương nhiên không dám mở miệng kháng nghị hành vi bạo lực.
Thế nhưng Chu Nghị cũng cảm thấy có chút vô tội, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn lúc ấy thực sự là mấy viên thịt thần kỳ kia. Chẳng còn cách nào khác, quảng cáo độc hại bao năm đã thành phản xạ có điều kiện rồi. Bằng không thì còn có thể là cái gì nữa chứ?
Mà lại cái soái ca kia sao lại tức giận đến vậy, hắn đẹp trai thế kia cơ mà, chỉ là cái tên khó nghe một chút thôi, có đáng gì đâu?
Chu Nghị nhìn tiểu lão bản kia đến kéo bạn của mình đi, rồi giật lấy cây chổi của tiệm, tại chỗ vung vẩy không thôi.
Hay là... nên trở về. Hắn còn nửa bát cơm nữa.
* * *
Thiên nga giận đến run rẩy cả người, chỉ là thói quen sinh hoạt trong xã hội loài người bao năm nay đã giúp hắn khắc chế bản thân. Dù sao, đánh người sẽ bị phạt, mà công khai sử dụng pháp thuật thì tiền phạt còn đắt hơn. Bằng không thì chỉ cần một cú vọt lên của hắn, Chu Nghị đã có thể bị đụng thành tàn tật cấp hai rồi.
Từ khi nghèo đi, cả cuộc đời chim của hắn trở nên hiền lành hẳn.
Cho nên hắn chậm bước chân lại, ậm ờ để Liêu Liêu Vân từ phía sau níu hắn lại.
Liêu Liêu Vân khuyên nhủ: "Ôi dào, Chim à, đừng nóng giận, đối phương vẫn còn là một đứa bé thôi, vô tri một chút mà thôi, chúng ta không thể cưỡng cầu. Tên có hay không thì cũng đâu có đại biểu gì đâu. Chân thân tôn quý của ngươi là được rồi. Ta biết tương lai ngươi nhất định sẽ được bầy yêu ngưỡng mộ."
Thiên nga suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Hắn hối hận, vô cùng hối hận. Ngươi bảo lớn lên màu gì không được, nhất định phải khoác lên mình bộ lông trắng muốt. Đầu tiên là bị người giả mạo thiên nga đụng phải, cái đó thì thôi đi, người ta ít nhất còn có chữ "Thiên". Giờ thì ngay cả ô gà cũng đến người giả mạo, triệt để lưu lạc thành loài gia cầm không biết bay.
Hắn đã cố gắng sinh sống lắm rồi, mà cuộc sống vẫn nghiền ép hắn tàn khốc đến vậy.
Đã bao nhiêu năm như thế, mà còn ngày càng tệ hơn.
Liêu Liêu Vân vỗ vai hắn, kéo hắn về tiệm.
Thiên nga vẫn còn căm giận bất bình: "Lúc đầu nếu ta là Xích Phượng..."
Liêu Liêu Vân: "Người ta có khi lại bảo ngươi là chim sẻ ấy chứ."
Thiên nga: "Hoàng Phượng..."
Liêu Liêu Vân: "Ấu gà vung."
Thiên nga: "..." Thế thì hắn đi chết quách cho xong.
Thiên nga: "Nhạc Trạc?"
Liêu Liêu Vân: "Người bình thường còn chẳng biết nó là cái gì, chẳng khác gì mấy con BOSS bị đánh bại trong game. Nếu ngươi thấy nó cao cấp hơn một chút thì cũng được thôi."
Thiên nga trầm mặc.
Bọn họ nhà phượng đã làm sai điều gì chứ?!
Liêu Liêu Vân nói: "Vậy thế này đi, ta vẽ cho ngươi một bức bích họa, rồi dán ở phía sau tiệm ta. Sau đó bên cạnh viết 'Thiên nga Bạch Phượng', như vậy chắc chắn sẽ không ai nhận nhầm nữa. Mà còn đợi khi nào việc làm ăn khấm khá hơn, chúng ta còn có thể làm phổ cập khoa học nữa chứ. Chim thấy sao?"
Thiên nga nắm tay Liêu Liêu Vân, hai mắt đẫm lệ: "Vân!"
* * *
Liêu Liêu Vân để Thiên nga vào quầy, ngồi ở chỗ thông ra cửa kho. Trên bếp, nồi thịt kho tàu đã nguội và bắt đầu đông lại.
Liêu Liêu Vân hâm lại rồi bưng cho bạn tốt Thiên nga bát cơm trông không mấy hấp dẫn kia.
Thiên nga suốt ngày bay lượn loạn xạ khắp vùng Tây Bắc hẻo lánh, ăn cơm cũng có chút không nỡ, nay được bưng cho một bát cơm nóng hổi, quả thực cảm động đến tột đỉnh.
Mấy Yêu Linh bọn họ ăn cơm chỉ thuần túy là để giải tỏa sự thèm thuồng của vị giác, mà Liêu Liêu Vân lúc nào cũng nhớ đến hắn.
"Ở chỗ ngươi vẫn là hạnh phúc nhất, Vân!"
Liêu Liêu Vân: "Khách sáo làm gì! Chim!"
* * *
Liêu Liêu Vân quay người tiếp tục chuẩn bị đồ ăn cho khách.
Thiên nga bưng bát cơm nóng, chờ nguội bớt rồi mở to mắt quan sát tình hình trong tiệm.
Dù chỉ làm mỗi món cơm chan nước thịt kho tàu lười biếng kia thôi, Liêu Liêu Vân cũng sắp bận không xuể. Bên cạnh chất đầy một thùng thịt kho tàu, giờ đã vơi đi một phần ba.
Thiên nga tính toán một lượt lượng cơm mỗi bát và giá cả, sau khi tính tổng doanh thu, quả thực là một khoản tiền lớn. Vượt xa phạm vi kinh doanh trước đây của hắn.
Thiên nga vô cùng ngưỡng mộ nói: "Chỗ ngươi làm ăn tốt thật."
Khách nhân thừa cơ kêu lên: "Ông chủ mà bán thêm mì Nhân Sâm nữa thì việc làm ăn còn tốt hơn!"
Liêu Liêu Vân lạnh lùng nói: "Không có."
"Ẹ ——"
Không có... thì thôi vậy. Mọi người sợ sệt cúi đầu xuống. Một giây sau lại buột miệng nói: "Vậy cho trước một bát cơm chan nước thịt kho tàu đi."
Dù sao cũng đến rồi, với lại muốn đi cũng không được, người này căn bản không cho đi mà. Chẳng ai dám mặc cả, đặc biệt khiến người ta lo lắng.
Đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ 40 phút, số người trên phố ăn vặt bỗng chốc đông hơn hẳn. Chắc là sinh viên Đại học A vừa tan tiết năm học buổi sáng.
Không ít người ôm tâm trạng kinh ngạc chạy tới, mở miệng ra là đòi "Mì Nhân Sâm".
Liêu Liêu Vân chỉ có thể vô cùng tiếc nuối lặp đi lặp lại rằng hôm nay không bán.
Bọn họ ngửi thấy mùi thơm, rồi hỏi giá cơm chan. Phần lớn người liếm môi tiếc nuối rời đi, chỉ một số ít quyết định ở lại ăn cơm.
Cứ như vậy mà trong tiệm cũng đã không còn chỗ trống.
Thiên nga không thể hiểu nổi!
Rốt cuộc là tại sao? Liêu Liêu Vân rõ ràng là còn chưa đáp ứng đủ nhu cầu của khách hàng!
Chẳng lẽ đúng như trên mạng đồn, bản chất của con người là thích bị ngược, phải thỉnh thoảng cho họ một chút áp lực kiểu tổng tài bá đạo thì mới là phục vụ tốt nhất?
Vậy nên kiểu tổng tài bá đạo mới được hoan nghênh đến vậy ư?
Thiên nga đang suy nghĩ lung tung thì Liêu Liêu Vân lên tiếng: "Chim này, ngươi đến sớm quá, bên ta còn chưa bắt đầu làm đồ ăn giao đi. Với lại ngươi xem đấy, dạo này bận quá, ta chẳng còn tay chân đâu mà mở rộng việc bán mang đi."
Thiên nga nói: "Chúng ta!"
Thiên nga là người siêng năng nhất trong cả bầy.
Hắn vô cùng cố chấp, nhất mực tin rằng một ngày nào đó Liêu Liêu Vân nhất định sẽ trở thành một ngôi sao kinh doanh lớn.
Đương nhiên nguồn cơn của sự cố chấp này là do Liêu Liêu Vân tự thổi phồng lên.
Hắn là một tiểu đệ trung thành, giống như bao thanh niên có chí lớn khác, không ngừng tung tẩy, không ngừng làm chân tay cho Đại ca.
Sao ngươi có thể mặc kệ một tiểu đệ như vậy phiêu bạt bên ngoài chứ?
Liêu Liêu Vân lại nghĩ rồi nói: "Dù sao việc giao đồ ăn của ngươi cũng không có nhiều, chúng ta cứ âm thầm làm thôi. Nếu kiếm được nhiều, làm giao đồ ăn cũng rất tốt. Ta xem lại xem có thể tìm ai đến giúp không..."
Thiên nga kích động gật đầu.
"Vậy thì..."
Chu Nghị cẩn thận từng li từng tí chạy trở về, ưỡn ngực đứng ở ngoài cửa.
Nếu Thiên nga ở nguyên thân, chắc hẳn toàn thân lông vũ đã dựng cả lên rồi. Hắn giận chỉ tay: "Thằng nhãi này còn dám vác mặt đến đây?! Vân, nể tình giao hảo bao năm nay của chúng ta, kéo đen nó cho ta!"
Liêu Liêu Vân: "..."
Kéo đen Ella, nàng chưa nghe thấy chuyện này bao giờ đó nha.
Chu Nghị rụt cổ lại, hỏi: "Không phải, ý tôi là, các người muốn làm giao đồ ăn à?"
Liêu Liêu Vân: "Hiện tại còn chưa bán mang đi."
Chu Nghị: "Vậy các người đã có phần mềm bán đồ ăn mang đi tốt nhất chưa?"
Thiên nga rất bất mãn.
Trong lòng thầm nghĩ cái tên này đúng là đồ xấu tính, có phần mềm giao đồ ăn rồi thì hắn còn kiếm tiền kiểu gì nữa?!
Liêu Liêu Vân uyển chuyển nói: "Chúng tôi định tự mình làm."
"Vậy các người có thể đăng lên mấy cái app, rồi niêm yết giá cả là được. Có điều như vậy sẽ bị thu hoa hồng." Chu Nghị nhiệt tình đề nghị, "Hoặc là có thể tự thiết kế một cái plug-in, giống như lão gia, già cổng vòm ấy, ai muốn dùng thì tự tìm kiếm."
Liêu Liêu Vân: "Cái này ngươi biết làm à?"
Chu Nghị: "Biết chứ. Tôi có thể làm thử một cái, rồi các người phản hồi số liệu cho tôi, tôi lấy đó viết luận văn."
Thiên nga bán tín bán nghi: "Ngươi thật sự biết làm à?" Mấy cái loài hai chân này lợi hại đến vậy cơ đấy?
Chu Nghị vỗ ngực nói: "Đương nhiên. Phần mềm nhỏ tương đối đơn giản, APP cũng được. Nhưng tôi đề nghị các người dùng phần mềm nhỏ thôi, dù sao cũng chỉ là đặt đồ ăn mang đi, không cần nhiều chức năng. APP chắc nhiều người lười tải lắm. Dù sao cũng miễn phí, các người có thể dùng thử trước xem sao."
Liêu Liêu Vân nắm bắt được từ trọng điểm: "Thật sự miễn phí sao?"
"Miễn phí!" Chu Nghị nhìn về phía Thiên nga nói, "Coi như tôi xin lỗi vị huynh đệ này vậy. Xin lỗi nha bạn hiền, tôi không cố ý đem tên anh ra làm trò đùa đâu, chỉ là miệng tôi hơi tiện thôi, anh đừng để bụng nhé."
Ấn tượng của Thiên nga về cậu nhóc này bỗng chốc tốt hơn hẳn. Hắn nhăn nhó giơ tay lên, khiêm tốn nói: "Cũng được thôi. Tôi cũng đâu phải người hẹp hòi gì."
Chu Nghị cười hắc hắc hai tiếng: "Vậy tôi còn nửa bát cơm ở bên trong..."
* * *
Trong đài truyền hình, Trương Tiêu Tiêu đang trao đổi với người phụ trách chương trình.
"Tại sao lại phải quay lại chứ? Tôi thấy số này hoàn toàn có thể phát sóng mà. Giờ quay lại thì thời gian gấp quá, mà hiệu quả chưa chắc đã tốt bằng." Trương Tiêu Tiêu khẩn khoản nói, "Lãnh đạo, ngài xem lại đi? Tôi thấy số này làm tốt lắm mà."
"Hiệu quả gì? Cô muốn hiệu quả gì? Tiêu Tiêu à, tôi nhớ chương trình của chúng ta là chương trình vạch trần sự thật mà, trước giờ làm rất tốt, sao lần này lại mắc lỗi vậy? Cô xem cái này có gọi là vạch trần không?" Người phụ trách gõ bàn nói, "Trước giờ cô rất hiểu chuyện, có cô trong chương trình tôi cũng yên tâm. Nhưng cái số này cô tự xem đi, toàn thứ gì đâu không? Mấy người trong đài truyền hình ai cũng như kẻ ngốc ấy, cứ ngồi đấy ngon ngon tốt tốt. Có ngon đến thế không? Chuyện chính không phân biệt được? Cô mà quảng cáo cho ai còn chẳng diễn tệ như thế. Tôi mà đồng ý cho phát sóng thì uy tín của đài sụp đổ mất."
"Vạch trần cũng có thể có tình người mà." Trương Tiêu Tiêu vội vàng nói, "Mục đích ban đầu của vạch trần chẳng phải cũng là vì cảm xúc sao?"
Người phụ trách mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ không phải vì rating sao?
Trương Tiêu Tiêu nói: "Lãnh đạo, ngài suy nghĩ lại xem sao. Nếu có vấn đề biên tập thì hậu kỳ vẫn sửa được mà."
Người phụ trách tặc lưỡi nói: "Đâu phải tại biên tập đâu! Vấn đề là ở chủ đề của cô ấy. Thế nào gọi là vạch trần, cái này còn phải dạy cô à? Cô về xem lại mấy số trước của cô đi, trước cô không phải vậy mà. Chúng ta là vạch trần, là chính nghĩa đầy nhiệt huyết. Chứ không phải cảm động quốc gia, người người phỏng vấn!"
"Chúng ta là vạch trần mà." Trương Tiêu Tiêu nói, "Tình cảm là tình cảm, pháp luật là pháp luật, cuối cùng chúng ta vẫn phải quay về chủ đề chính chứ, chẳng phải vẫn phải khuyên mọi người đừng quảng cáo sai sự thật sao?"
Người phụ trách phất tay: "Thôi đi cô, thế mà gọi là quay về chủ đề hả? Đài mình từ trước đến nay vẫn xây dựng hình tượng phóng viên dũng cảm, thông minh, vô tư. Cái số này của cô mà phát ra thì coi như xong, hình tượng nhân vật sụp đổ hết, sau này làm ăn kiểu gì? Tôi là bị chửi chết đấy."
Ông ta kiên quyết từ chối: "Còn có hai ba tháng nữa là hết năm rồi, tôi không muốn cùng cô gây chuyện đâu."
Trương Tiêu Tiêu hết lòng khuyên nhủ: "Lãnh đạo, lãnh đạo, ngài tin tôi một lần đi. Tôi đảm bảo số này hiệu quả sẽ không tệ đâu! Có điểm hài hước, có cao trào, có bước ngoặt, tất cả đều có cả đấy ạ!"
Người phụ trách: "Hậu quả cô gánh được không?"
Một đám lừa đảo, rõ ràng cuối cùng người phải chịu trách nhiệm chỉ có mình ông!
Trương Tiêu Tiêu nhìn ông ta, đột nhiên chuyển ý, bày ra vẻ cao nhân, thần bí nói: "Lãnh đạo. Nếu ngài phát số này vào dịp nghỉ lễ mười một ngày thì tôi thấy năm nay tổ mình có thể được thưởng Tết sớm đấy ạ. Tôi nói thật, tình cảm các thứ chỉ là cái cớ thôi. Tôi có thể đứng trên góc độ rating để nói cho ngài ba lý do không thể chối cãi."
* * *