Chương 4: Nhà ăn
Thời gian cơm trưa dần trôi qua, ngoại trừ phía trước quán của nàng còn một đống người xếp hàng, các khách hàng trong cửa tiệm cũng bắt đầu vắng đi.
Liêu Liêu Vân đếm, đối với người phía sau hô: "Hôm nay thịt đã bán hết rồi. Chỉ còn ba miếng!"
Đám người tiếc nuối thở dài, đội ngũ nhanh chóng tản ra. Dường như không hài lòng vì xếp hàng lâu như vậy mà bụng vẫn trống trơn, họ lại vòng sang các cửa hàng sát vách mua đồ ăn vặt để ăn cho đỡ thèm.
Liêu Liêu Vân mừng rỡ phất tay: "Sáng mai còn có một ngày dùng thử, ngày kia chính thức khai trương nhé, hoan nghênh mọi người!"
*
Lương Phi trở lại ký túc xá nghỉ trưa, nằm ở trên giường, mở trang tài khoản vừa mới theo dõi.
Ảnh đại diện của tài khoản là một chú heo con mặc váy hồng nhỏ nhắn. Bên trong chỉ có một bài Weibo, viết vắn tắt địa chỉ cửa hàng.
Lương Phi nhấp vào, bình luận ngay phía dưới: "Thịt heo thật sự rất ngon!"
Sau đó nàng bắt đầu biên tập miêu tả hương vị thịt heo. Cô dự định viết một bài tiểu luận nho nhỏ, rồi nhấp vào nút gửi.
Rất nhanh đã có bạn học xuất hiện bình luận.
"Không phải chứ, cái này mặc váy voan, nhìn sạch sẽ như vậy, chắc chắn là heo cưng rồi? Bình luận thịt heo ngon ở blog của chủ heo cưng... có vẻ không hợp lắm thì phải?"
Lương Phi lập tức giải thích: "Đây là tài khoản của một quán ăn. Bà chủ nhờ tôi giúp quảng cáo."
Nàng làm mới lại trang, kinh ngạc phát hiện chủ đề này đã trở nên cực kỳ nóng hổi. Rất nhiều bạn học quen biết đã nhảy vào bình luận.
"Không, tôi biết, là cái tiệm mới mở ở ngoài trường ấy."
"Lại thêm một bài tiểu luận nữa."
"Có phải là cái quán khai trương hôm nay không? Vòng bạn bè của tôi toàn người cùng trường đang chia sẻ rần rần, nghe nói ngon đến mức muốn khóc luôn!"
"Hôm nay có chương trình dùng thử, miễn phí đó. Tôi ăn thịt ở quán đó rồi là không muốn ăn cơm ở nhà ăn nữa luôn!"
"Có khoa trương vậy không? (móc mũi)"
"Thật sự ngon mà, bạn cùng phòng tôi về còn cố tình chọc tôi thèm. Tôi ăn trưa xong còn đi ăn thêm một bữa thịt nướng, kết quả no quá. Chiều mẹ rủ chạy bộ mà tôi thấy mình sắp nôn đến nơi rồi."
"Chiều nay tôi đi ăn thử xem sao."
"Ba trăm tệ một cân, tôi thấy bảng giá ghi thế. Chắc chỉ là giá vốn thịt heo thôi, còn chưa tính tiền công đầu bếp, tiền thuê cửa hàng các kiểu. Nếu mà tính theo giá thị trường cộng thêm tiền công vào thì chắc gấp ba mươi lần thịt heo bình thường ấy nhỉ? Thế thì một cái chân giò heo nướng là ba trăm tệ hả? Một miếng sườn rán bốn trăm tệ? Một bát thịt kho tàu sáu trăm tệ...?"
"Má ơi, đừng tính nữa, mắt tôi sắp mù rồi."
"Đây là thịt gì vậy? Thịt hoàng kim à?"
"Nhìn chất thịt đúng là nghịch thiên thật. Còn ngon hơn cả thịt cao cấp trong nhà hàng xịn nữa."
"Ăn không nổi..."
"Bao giờ còn chương trình dùng thử nữa vậy?"
"Hôm nay tôi bỏ lỡ mất rồi!"
"Chiều mai hình như còn một ngày nữa."
"Đừng kêu nữa, chỉ bán nửa tiếng thôi, đi muộn là không ăn được đâu. Người ăn được thịt ở quán đó đều là thiên tuyển chi tử đấy!"
Lương Phi lại mở nhóm chat bạn học, phát hiện bên trong cũng có người đang hết lời khen ngợi, phía sau là một loạt biểu tượng chảy nước miếng và mặt xanh như tàu lá.
Rất nhanh, nhiều người đều biết, gần trường có một quán thịt heo cao cấp mới mở. Tuy mặt tiền cửa hàng nhỏ, nhưng nguyên liệu thì đúng là chất lượng.
Nhưng dù danh tiếng của quán rất tốt, mọi người đều đồng ý là thịt ngon, lại không ai rủ nhau đi ăn "heo" cả.
Có người hỏi một câu từ tận đáy lòng: "Tôi tò mò không hiểu sao bà ấy lại mở quán ở đây, có làm ăn được không nhỉ? Người thích ăn thịt heo cao cấp kiểu này, bình thường đều coi trọng không gian quán xá cơ mà?"
Lương Phi cũng rất tò mò, nàng cảm thấy Liêu Liêu Vân thật sự là một người dũng cảm.
Có lẽ trong suy nghĩ của họ và dự tính của Liêu Liêu Vân có một chút hiểu lầm.
*
Liêu Liêu Vân mang bảng đá trở về tiệm, rồi lại kéo cửa cuốn xuống.
"Oa, lỗ to rồi!"
Liêu Liêu Vân đếm tiền, nhìn số lỗ trên sổ sách mà hơi đau lòng. Nàng mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà đã thành "phụ ông" rồi. Sau đó nàng lại cắn răng nhịn, tự an ủi mình rằng đây là tiền quảng cáo cần thiết.
Hành động của ông cụ hôm nay đã cho nàng thêm rất nhiều tự tin, nếu ai cũng hào phóng như ông cụ thì sợ gì không thu hồi vốn? Chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Liêu Liêu Vân cẩn thận chuẩn bị thịt cho ngày mai, bỏ vào hộp đựng pháp khí chuyên dụng để giữ tươi, sau đó ngồi xếp bằng xuống, lật giở tài liệu giảng dạy về marketing trên bàn, từng câu từng chữ khó khăn học tập.
Nàng so sánh hành vi của mình với nội dung trong tài liệu giảng dạy, cho rằng mình hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của đối phương, và yên lòng.
"Làm hết sức mình, nghe theo ý trời." Liêu Liêu Vân ngồi ngay ngắn, phát biểu cảm nghĩ đầy khí thế trong nhóm chat: "Cố gắng nhất định sẽ không lừa người!"
Các bạn trong nhóm lịch sự đáp lại vài câu ủng hộ, rồi không ai ngạc nhiên mà tiếp tục "lặn".
Năm nào cũng có vài lần như vậy, cuối cùng cũng đến lượt Liêu Liêu Vân bước đi đầu tiên này.
*
Ngày thứ hai, số người đến xếp hàng đạt đến một đỉnh cao mới.
Liêu Liêu Vân vừa kéo cửa cuốn lên, phát hiện bên ngoài đã có một hàng dài hơn trăm người.
Nàng đặt một tấm biển "Ngày mai khai trương" ở cửa, và giới thiệu cho từng khách hàng đến.
Đám đông rất biết điều, đồng loạt nói:
"Bà chủ yên tâm! Tôi nhất định sẽ tuyên truyền cho bà!"
"Bà chủ tôi sẽ giúp bà đăng bài!"
"Bà chủ tôi đã nhắc đến bà trong các nhóm rồi đó!"
Liêu Liêu Vân nghe mà vui vẻ, cố ý kéo dài thời gian bán thịt nướng từ nửa tiếng lên hai tiếng. Sau khi dọn dẹp xong, nàng mang hết dụng cụ về tiệm, rồi trong đêm trở về Vân Sơn một chuyến, mang số thịt heo còn lại đến, chuẩn bị cho ngày khai trương long trọng.
Kết quả là,
Kết quả là...
Cả buổi sáng, nàng chỉ có một khách hàng. Chính là ông cụ hào phóng hôm trước.
Ông vừa vào cửa đã gọi thịt nướng. Có lẽ vì lớn tuổi, không ăn được nhiều đồ dầu mỡ, mà cũng không ăn được nhiều thịt. Ông mới ăn được một miếng sườn rán đã bị bà bạn già chạy đến véo tai lôi đi.
Sau đó cũng có lác đác vài người ghé qua, phần lớn thấy bảng giá là đi luôn, vào thì cũng chỉ gọi vài món.
Đến giờ cơm trưa, có mấy bạn học rủ nhau đến ủng hộ quán khai trương của nàng, gọi vài miếng thịt nướng. Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, hiển nhiên là khó có lần tiêu dùng thứ hai.
Liêu Liêu Vân bất lực ngồi xuống.
Nàng ôm cái hộp đựng tiền trống rỗng, lâm vào trầm tư. Dùng tay vẫy một chút, lại vẫy thêm một chút nữa.
Tại sao vậy? Rốt cuộc là tại sao?!
Liêu Liêu Vân lật giở cuốn sổ tay marketing của mình, im lặng lật đi lật lại từ đầu đến cuối.
Không có vấn đề gì mà!
Thành tín! Quảng cáo! Marketing! Đánh hàng! Còn có chất lượng sản phẩm nữa! Hỏi xem khâu nào có thể xảy ra vấn đề được cơ chứ?
Nàng đã cố gắng như vậy!
Đến chạng vạng tối, mãi đến khi mặt trời xuống núi. Doanh thu của Liêu Liêu Vân hôm nay mới vừa vặn vượt qua hai ngàn tệ. Trong đó chín thành là tiền vốn của nàng, còn một nửa hoàn toàn là nhờ học sinh đến ủng hộ.
Liêu Liêu Vân tủi thân đến không chịu được.
Có phải là nàng chưa đủ cố gắng không? Cái đám đông xuất hiện trước cửa quán nàng hôm qua chẳng lẽ đều là ảo giác sao?
Nàng dứt khoát đóng cửa tiệm, trong bóng tối mở nhóm chat giao lưu thương mại của mình, hỏi xin kinh nghiệm từ mọi người.
Liêu Liêu Vân: Thịt heo của tôi á, ai cũng bảo không đắt, mà sao chẳng có ai đến mua hết vậy!
Chuyên viên định phí bảo hiểm: Khai trương rồi à?
Chuyên viên định phí bảo hiểm: Bản chất của loài người vốn là như vậy mà, ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo. Đến cả điều này mà cô cũng không biết sao?
Trong núi rau cải trắng: Tung hoa ~
Không thể ép dầu Kim Long Ngư: Đây là bước mà người khởi nghiệp nào cũng phải trải qua thôi. Cô phải kiên cường lên!
Yến tước An Tri thiên nga: Vân, chúc mừng cô đã sa hố.
Vân Đế: Vượt qua được thì sao? Liệu có tốt hơn không? Mà phải mất bao lâu nữa?
Không thể ép dầu Kim Long Ngư: ?? Chịu không nổi à?
Trong núi rau cải trắng: Liêu Liêu Vân, đi trồng cải trắng với tôi đi.
Yến tước An Tri thiên nga: Tôi vốn còn định đợi Liêu Liêu Vân làm ăn khấm khá rồi đến giúp cô ấy giao đồ ăn cơ. Đúng là tôi nghĩ đẹp quá. Đúng là ảo tưởng mà, tôi lại phạm phải sai lầm như vậy nữa rồi.
Vân Đế: ... Mấy người đúng là chẳng ra gì.
Chuyên viên định phí bảo hiểm: Cô kể xem, tôi phân tích cho cô thử xem. Cô làm quảng cáo như thế nào?
Đây mới là bạn bè hữu dụng này!
Liêu Liêu Vân cắm cúi gõ một tràng dài, miêu tả lại kế hoạch và những hoạt động rầm rộ trong hai ngày qua.
Chuyên viên định phí bảo hiểm: Cái khu phố bán đồ ăn vặt của cô có bao nhiêu người qua lại chứ? Lại còn là giữa trưa nắng gắt nữa, ai mà chịu đứng ngoài trời nắng đợi chứ? Dù cô có che ô đi nữa, người ta nhìn vẫn thấy chói chang. Chỉ có vài trăm người thấy quảng cáo thì không thể gọi là quảng cáo được, phải gọi là "hẹp cáo".
Chuyên viên định phí bảo hiểm: Mà lại không phải thịt của cô hấp dẫn họ, mà là miễn phí hấp dẫn họ. Ai cũng thích đồ rẻ, nhưng cái khoảng cách giữa đồ miễn phí và ba trăm tệ thì quá lớn, người đã ăn đồ miễn phí rồi thì càng không muốn bỏ tiền ra mua. Phương pháp marketing của cô sai rồi.
Chuyên viên định phí bảo hiểm: Chiến trường thực sự của học sinh là nhà ăn! Đi nhà ăn mà đối đầu trực diện với họ!
Liêu Liêu Vân như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Nhà ăn à..."
Trong núi rau cải trắng: Thật hả? Hóa ra các quán ăn đều bắt đầu từ nhà ăn sao?
Yến tước An Tri thiên nga: Hồ ly, vậy điểm xuất phát của tôi là ở Nguyên Thông hay Plymouth? Sao vẫn không ai thuê tôi giao đồ ăn nhanh vậy?
Làm sao lão Phong tôi số tài khoản: Tôi bói cho Liêu Liêu Vân một quẻ rồi, tôi thấy Hồ Ly nói bậy đấy. @Vân Đế, cô vẫn nên đi làm thầy cúng với tôi đi, tôi đảm bảo kiếm được tiền.
Liêu Liêu Vân đặt điện thoại xuống, nhìn về phía cái nồi đặt ở một góc, một lần nữa mở não động ra suy nghĩ.
Không thể miễn phí, phải đối đầu trực diện.
Ánh mắt Liêu Liêu Vân kiên định, từ dưới bàn rút ra một con dao và một miếng thịt ba chỉ...
*
Hôm sau, quán "Heo" không mở cửa đúng giờ. Liêu Liêu Vân treo một tấm biển "Có việc đi ra ngoài" ở bên ngoài, ôm một cái hộp cơm giữ nhiệt đi ra ngoài.
Đang giữa trưa, học sinh vừa kết thúc buổi huấn luyện quân sự buổi sáng ùa tới, trong phòng ăn chen vai thích cánh, hàng người dài cả chục mét trước cửa sổ lấy đồ ăn.
Liêu Liêu Vân nhìn cái cảnh tượng đông đúc này mà ghen tị đến nghiến răng.
Nàng đi một vòng quanh cửa sổ lấy đồ ăn, thị sát màu sắc món ăn ở đây.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì... lòng trắc ẩn của nàng trỗi dậy.
"Đồ ăn nguội hết cả rồi, nhìn là biết không ngon, lửa còn không điều chỉnh cho chuẩn. Ôi... nhiều dầu mỡ thế này, cà tím chiên dầu... cá nghe là biết không tươi, chuyện gì xảy ra vậy? Thịt heo kia! Béo quá! Sao nước tương lại đen thui thế kia? A... kia là cái gì vậy..."
Đến cả cơm cũng nấu như cơm nắm để qua đêm, chẳng có chút mùi thơm nào của gạo.
Thế mà đám học sinh chẳng hề tỏ vẻ chê bai. Một đám nam sinh mặc đồng phục quân đội màu xanh, ăn còn nhanh hơn cả gió cuốn, trông rất hưởng thụ.
Liêu Liêu Vân xem xét xong, sâu sắc cảm khái: "Oa, học sinh ở đây cũng đáng thương quá."
Nàng bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình đã tính sai nhóm khách hàng mục tiêu hay không.
Nhà ăn thì có gì tốt để đối đầu trực diện chứ? Nàng lại không thể cạnh tranh giá cả với nhà ăn.
Nàng chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống, lấy đĩa và đũa ra từ trong túi nhỏ.
Ngay khoảnh khắc nắp hộp cơm được mở ra, dường như có một cái công tắc kỳ lạ được bật lên. Thứ bên trong áp đảo hoàn toàn cái mùi hương ngột ngạt đặc trưng của nhà ăn, tạo thành một vòng xoáy lan tỏa ra xung quanh.
Những học sinh xung quanh khựng lại, quay đầu nhìn về phía nàng như sói đói, mũi nhạy bén run run.
Dường như họ đã ngửi thấy một thứ gì đó không tầm thường?