Chương 47: Ta không có đi ném! Đây chính là lừa bán!
Tiểu Sơn Tham bị người ôm đi, nam nhân kia quay đầu nhìn lại, sau đó bước nhanh chạy trốn, biến mất vào hai bên dải cây xanh.
Quỳnh Ca tại chỗ điên cuồng xoay quanh kêu to, thấy đám người đi qua cảm thấy không đúng.
"Ấy, sao lại bỏ lại một con heo thế này? Con heo này không phải của nhà bọn họ sao?"
Quỳnh Ca đã tự mình cắn đứt dây thừng.
Vận mệnh của mình vẫn là phải tự mình nắm giữ mới được.
Một người qua đường ngồi xổm xuống, nhìn kỹ Quỳnh Ca một chút rồi lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Không lẽ là lừa bán? Tôi thấy con heo này với thằng bé kia là đi cùng nhau mà! Người một nhà đi chơi sao lại bỏ lại con heo?"
"Tôi cũng thấy vậy. Thằng bé kia ngồi đây một hồi lâu, vừa nãy nam nhân kia lao tới ôm nó đi."
"Nam nhân kia lén lén lút lút cả buổi, đứa trẻ đáng yêu như vậy sao lại là con hắn được."
Một người phụ nữ sốt ruột dậm chân: "Gia trưởng gì mà lại bỏ con ở đây, quá vô trách nhiệm! Mau báo cảnh sát đi, đứa bé bị bắt cóc rồi! Nhanh đi tìm bảo vệ! Lật camera giám sát, tìm gia trưởng!"
Mấy người đàn ông trẻ tuổi đứng gần đó sững sờ rồi hoàn hồn, vội vàng buông đồ đạc xuống, gọi thêm mấy người khác đuổi theo hướng nam nhân kia bỏ chạy.
Cũng may khu này là khu du lịch, lại là ngày nghỉ lễ, bãi đỗ xe đều chật kín. Nhìn hướng chạy của nam nhân kia không phải bãi đỗ xe, chắc là chạy không nhanh. Nếu hắn lên xe buýt thì kịp thời lật camera có lẽ còn có thể khống chế được.
Du khách xung quanh lập tức nhốn nháo, la hét phải làm gì đó. Đứa bé bị bắt cóc ngay trước mắt họ, tinh thần trách nhiệm trỗi dậy khiến họ vô cùng bất an.
Trong hỗn loạn, không ai để ý đến động tĩnh của Quỳnh Ca, nó luồn lách qua đám chân người vội vã.
Ra đến chỗ trống trải, Quỳnh Ca mới thở phào một hơi.
Hiện tại nó vẫn còn đang hoang mang, ngơ ngác nhìn cổng khu du lịch mà không biết phải làm gì. Một con heo thì làm được gì cơ chứ? Tiểu Sơn Tham ít ra cũng nên để lại cái điện thoại cho nó, để nó còn liên lạc với Liêu Liêu Vân đến xử đẹp bọn kia.
Bây giờ mà đợi Liêu Liêu Vân với Thiên Nga ra thì Tiểu Sơn Tham đã...
Tiểu Sơn Tham chắc cũng không sao đâu, trên đời này có tên khốn nào thoát khỏi được móng vuốt của mấy đại yêu ma kia chứ? Chỉ là sống lâu thêm được chút thời gian thôi.
Quỳnh Ca khịt khịt mũi. Giữa vô vàn mùi hương làm nó mê muội, nó xác định được mùi hương đặc trưng của Sơn Ca.
Khứu giác của heo thực ra còn nhạy bén hơn chó, nó nhớ rõ mùi thảo dược đặc biệt trên người Tiểu Sơn Tham. Dù là ở khu du lịch đông đúc, nó vẫn có thể nhận ra rõ ràng.
Mắt Quỳnh Ca sáng lên. Bỗng nhiên nó tìm được mục tiêu lớn nhất kể từ khi đầu thai làm heo đến giờ. Chuyện này ý nghĩa biết bao?
Hay là... tự nó đi tìm đi!
Mau cứu hài tử đáng thương kia!
Quỳnh Ca cắm đầu chạy, trên con đường lát đá lạnh lẽo.
Thiên Nga và Liêu Liêu Vân vất vả lắm mới chen được ra khỏi hành lang, khu vực giả sơn phía trước cuối cùng cũng thông thoáng hơn. Mọi người cũng không tiện đến gần họ, vì quá lộ liễu.
Hai người tìm một cái lương đình còn trống chỗ rồi ngồi xuống, nhìn dòng người tấp nập, chẳng còn chút hứng thú du lịch nào.
Ngược lại có rất nhiều người đang chờ đợi để đi thuyền, nhưng Thiên Nga lại bị say sóng, vội vàng từ chối.
Thiên Nga chỉ vào phía xa: "Phía trước đông người thế kia đang làm gì vậy?"
Liêu Liêu Vân nói: "Chắc là quay phim."
Thiên Nga thở dài: "Haizz."
Thảo nào hôm nay đông người như vậy, đổ xô hết cả vào đây. Sao lúc đến không xem bói trước một quẻ cho đại ma tính nhỉ?
Thực ra họ không phải đang quay phim, mà là quay chương trình tạp kỹ. Bên kia ồn ào náo nhiệt cả đám, đang tiến về phía họ.
Một người dẫn đầu mặc áo có dán logo của tổ chương trình, bước nhanh tới, theo sau là một đám quay phim và du khách hóng chuyện.
Nữ minh tinh kia vốn đang ngó nghiêng xung quanh, thấy Thiên Nga và Liêu Liêu Vân đang ngồi trong đình thì chậm bước lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Quay phim phía sau cũng lia ống kính tới, nhắm vào họ.
Lý Duyệt là một tiểu hoa đán đang nổi, nhan sắc của cô trong giới giải trí không phải thuộc hàng đỉnh cao, vì cô không mang vẻ đẹp sắc sảo mà vẫn có nét riêng. Ít nhất là khi chụp ảnh chung, cô rất tự tin là mình sẽ không bị lép vế.
Nhưng ngay cả khi đã trang điểm kỹ lưỡng, đứng cạnh hai người kia, cô vẫn cảm thấy có chút lép vế.
Da họ trắng hơn cả cô, lại toát ra một vẻ tiêu sái chẳng màng thế sự. Tỉ lệ cơ thể cũng hoàn hảo, khác hẳn cô với cái eo hơi thô.
Lý Duyệt nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, biết đây có thể là một điểm nhấn, bèn tiến tới, cười hỏi: "Xin hỏi anh có phải là khách mời mà tôi đang tìm không?"
Thiên Nga thản nhiên nói: "Không phải."
Lý Duyệt lại hỏi Liêu Liêu Vân: "Vậy còn chị?"
Liêu Liêu Vân cười lộ hàm răng trắng: "Đương nhiên không phải rồi em yêu."
Càng lúc càng đông người, Thiên Nga khó chịu. Hắn đứng lên nói: "Chúng ta về thôi, Sơn Ca còn đang đợi ngoài kia."
Liêu Liêu Vân cũng đứng lên đi theo.
Lý Duyệt đuổi theo cười nói: "Vậy anh chàng đẹp trai có định ra mắt không?"
Thiên Nga đáp: "Không ra."
"Cân nhắc chút đi anh đẹp trai, với khuôn mặt này mà không ra mắt thì uổng phí quá." Lý Duyệt nói, "Em rất muốn được diễn cặp với anh, anh đúng là nam chính phim thần tượng phiên bản hoàn hảo!"
Lý Duyệt đã nói hộ lòng của mọi người, đám đông đồng loạt gật đầu.
Thiên Nga dừng bước, mặt đen lại nói: "Tôi cảm thấy có người đang sàm sỡ mông tôi."
Liêu Liêu Vân giật mình: "Hả? Ai vậy?"
Liêu Liêu Vân còn chưa kịp phản ứng, Thiên Nga đã vung tay ra phía sau, một chiêu sét đánh không kịp bưng tai, quật ngã tên biến thái kia.
Thiên Nga lạnh lùng chỉ vào kẻ đang đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, rên rỉ không thành tiếng: "Hắn."
Liêu Liêu Vân: "..."
Chim không đánh chết người ta đấy chứ?!
Thiên Nga lạnh lùng liếc xéo đám quay phim, nói: "Tên này ghê tởm thật. Có phải người của các người không?"
Quay phim lắc đầu lia lịa: "Tôi đảm bảo là không liên quan gì đến chúng tôi đâu ạ!"
Đám đông vỗ tay rầm rầm: "Ngầu quá!"
Lý Duyệt mừng rỡ nói: "Anh đẹp trai là dân võ à? Vừa nãy động tác đẹp trai quá đi. Anh học kickboxing hay taekwondo, hay là gì khác? Giỏi thật đấy!"
Thiên Nga vênh mặt kiêu ngạo nói: "Cũng tàm tạm thôi. Đánh cho vui thôi mà."
Lý Duyệt chắp tay trước ngực cầu xin: "Anh đẹp trai giúp em một tay đi mà, bên em có một nhiệm vụ, em không đấu lại họ. Anh giỏi thế này thì với anh chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chỉ cần nhấc chân lên một chút là được."
Thiên Nga hỏi: "Sao tôi phải giúp cô? Thời gian của tôi quý lắm đấy! Tôi chỉ có hai ngày nghỉ thôi."
Lý Duyệt nói: "Bên em có phí xuất hiện! Mà lại rất nhanh thôi, mười phút là xong. Chỉ là chơi trò chơi với mọi người thôi ạ."
Thiên Nga nhíu mày: "Nhiều không?"
Lý Duyệt ghé vào tai hắn nói nhỏ một con số.
Mắt Thiên Nga sáng lên, quay đầu lại nói: "Liêu Liêu Vân, tôi đi lát rồi về!"
Liêu Liêu Vân: "..."
Haizz. Đàn ông.
Lại nói đến khu vực bên ngoài, Quỳnh Ca đuổi theo mùi của Sơn Ca, lao thẳng vào dải cây xanh. Tốc độ lần theo dấu vết của nó cũng không chậm, nhưng chân nó ngắn quá. Chạy một đoạn đường dài như vậy rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Sơn Ca đâu.
Dần dần, nó lại đuổi kịp một đám du khách chính nghĩa đang mất phương hướng. Họ đang do dự trước ngã rẽ, không biết có nên tiếp tục hay không.
Quỳnh Ca kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của họ.
"Ấy, đây không phải là con heo của thằng bé kia sao?"
"Mũi heo thính lắm, chúng ta cứ theo nó mà đuổi!"
Mấy người lập tức đổi hướng, bám theo Quỳnh Ca.
"Ai đó báo cho cảnh sát đi, có cần thiết phải điều động không? Bảo họ phái thêm người đến theo dõi con heo này."
"Con heo này thực sự đang đuổi theo thằng bé kia sao? Hay là nó hoảng sợ nên chạy loạn?"
"Heo thông minh lắm. Biết đâu nó đang tìm người. Chúng ta cứ đi theo trước, kẻo mất dấu."
Quỳnh Ca giật đứt dây thừng, quay đầu kêu một tiếng, như thể đang trả lời câu hỏi của họ.
Đám đàn ông lập tức kinh ngạc:
"Linh thế cơ à? Tôi không hiểu lầm đấy chứ?"
"Dù sao nhìn nó không giống một con heo đang hoảng loạn phát cuồng."
"Mở mang tầm mắt, nhưng mà tôi hơi đuối rồi."
Quỳnh Ca phi nước đại một mạch, nhanh chóng ra khỏi cổng khu du lịch, đến đường lớn.
Phía trước là khu tập trung các tiểu thương bày bán hàng hóa, còn có không ít du khách dừng chân mua sắm.
Một trận ồn ào vang lên.
Người đi đường chỉ thấy một con vật mặc áo khoác, dẫn theo một đám đàn ông rầm rộ chạy đến, thoăn thoắt luồn lách giữa đường, ai nấy đều há hốc kinh ngạc, tưởng là chó chạy rông nên hô hào: "Bắt chó kìa! Mọi người phía trước giúp cản con chó kia lại!"
Đám đàn ông vội vàng kêu lên:
"Đừng bắt! Đừng bắt! Đây không phải chó, là heo!"
"Con heo cưng của đứa bé bị bắt cóc đang tìm người, phía trước đừng bắt nó!"
"Nhường đường cho heo, làm ơn nhường đường cho heo!"
Tiếng kêu của họ quá hỗn loạn, lại thêm dòng người đông đúc, chạy nhanh rất dễ va phải người khác. Tốc độ buộc phải chậm lại, sắp đuổi không kịp Quỳnh Ca, mọi người nhất thời có chút sốt ruột.
Lúc này cảnh sát nghe tin chạy tới, thay thế nhiệm vụ của họ. Cưỡi một chiếc xe điện, cầm loa hô: "Người phía trước xin nhường đường, mời nhường đường cho heo, cảm ơn mọi người phối hợp!"
Lời kêu gọi đầy tính ma thuật này khiến cả con phố đều đứng hình.
Cái gì cơ?
Là họ chưa tỉnh ngủ, hay thế giới này thực sự có sinh vật tiến hóa đến mức này rồi?
Nhưng quả thực có một con heo đang chạy phía trước, dáng vẻ kiên cường và dũng cảm.
Người qua đường nhanh chóng quay lại cảnh tượng này, đồng thời đăng lên mạng.
Kèm theo một tiêu đề giật gân: #Trực tiếp: Heo cưng truy đuổi bọn buôn người#
Nội dung là một đoạn video ngắn. Một con heo chạy mờ mờ trong tầm mắt, bối cảnh ồn ào, không nghe rõ tiếng gì. Chỉ có giọng chủ nhân điện thoại đang thở hồng hộc: "Nghe nói trong khu du lịch có một đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó con heo cưng của nó đang truy đuổi bọn buôn người. Chạy một mạch từ trong đó ra đây, chắc phải được mấy cây số rồi. Tin hay không thì tùy, nhưng đây là sự thật!"
Cư dân mạng đều cảm thấy đây là chuyện bịa, nhưng âm thanh trong video quả thực rất hài hước.
"Đây là quay phim à? Sao có thể là thật được."
"Con heo này mặc mấy lớp quần áo vậy? Khổ thân nó quá! Béo ú nữa chứ!"
"Khu du lịch được mang heo vào à? Đừng lừa tôi đấy. Là heo cưng hay heo chờ làm thịt vậy?"
"Khu du lịch ngày lễ? Vậy bọn buôn người có khi vẫn còn trong khu, bị kẹt không ra được ấy chứ."
"Xung quanh đông người thế kia, đúng là không khí khu du lịch ngày lễ rồi."
Trong khi cư dân mạng còn đang tranh luận, truyền thông chính thống đã nhanh chóng vào cuộc. Họ nhanh chóng đăng tải tin tức này. Trích xuất đoạn video từ camera giám sát, yêu cầu cư dân quanh khu du lịch và người đi đường chú ý đến những người đàn ông mang theo trẻ em bên cạnh. Dấu hiệu duy nhất xác định được là áo khoác màu lam.
Hình ảnh trên màn hình cho thấy cảnh sát đang dọn đường cho Quỳnh Ca, hô hào khẩu hiệu "Không được bắt heo", còn có một đám thanh niên cầm điện thoại di động đuổi theo chụp ảnh cảnh tượng hùng vĩ.
Người dẫn chương trình nghiêm túc nói: "Các tuyến đường xung quanh tạm thời phong tỏa để điều tra, cảm ơn sự hợp tác của mọi người. Đề nghị du khách giữ an toàn, không chen chúc đuổi theo! Mặt khác, xin người nhà cháu bé nhanh chóng liên hệ với cảnh sát!"
Cộng đồng mạng bùng nổ. Một mặt nhiệt tình chia sẻ thông tin, một mặt tiếp tục tranh luận.
"Thật sự là heo à? Vậy là nó thật sự đang đuổi bọn buôn người?"
"Ở đâu thế?"
"Xông lên đi heo cưng!"
"Sao gia trưởng đến giờ vẫn chưa biết con mình bị bắt cóc nhỉ? Vô tâm đến mức nào vậy! Vô trách nhiệm quá!"
"Nhà tôi ở gần đây nè, tôi cũng phải đi xem trực tiếp!"
Thế là càng ngày càng nhiều người cầm điện thoại, đuổi theo Quỳnh Ca để chứng kiến kỳ tích này.
Quỳnh Ca thực ra đã khá mệt rồi.
Nó cố sức chạy, đôi bàn chân nhỏ được nâng niu chiều chuộng của nó chưa từng chịu khổ thế này bao giờ!
Tại sao con người lại ngốc nghếch như vậy? Sao không ai bế nó lên mà chạy? Sao không ai chịu nghe tiếng lòng của nó?
Nó thở hồng hộc, phổi như sắp nổ tung. Nhưng phía sau có quá nhiều người xem, nó không thể dừng lại.
Có một đoạn đường gồ ghề sỏi đá, lẫn trong cỏ còn có những mảnh vụn cứng cáp như miệng lon nước. Chân nó dẫm phải, chắc chắn bị trầy da rồi.
Dừng lại lúc này chắc chắn sẽ càng đau, cứ chạy thêm một chút rồi tê rần luôn vậy. Quỳnh Ca tự thôi miên mình để tăng tốc.
Nó chạy vòng quanh khu du lịch, cuối cùng cũng lừa được đến bên vệ đường.
Quỳnh Ca dừng lại.
Nhìn thấy đường lớn, cảnh sát và người đi đường đều thót tim.
Điều đó có nghĩa là đối phương đã lái xe đến đây, nhưng giờ không biết đã đi đâu. Dù họ đã chuẩn bị phong tỏa từ trước, nhưng thời gian có hạn. Nếu phạm vi quá lớn thì hỏng bét.
Cảnh sát bước xuống xe, bế Quỳnh Ca lên.
Trên mặt đất có những vết máu nhạt, cảnh sát cảm nhận được cơ thể chú heo con đang run rẩy trong lòng. Anh kiểm tra móng chân Quỳnh Ca rồi trở lại xe điện, nói chuyện với đồng đội.
Người cảnh sát lái xe cũng đưa tay xoa đầu Quỳnh Ca trấn an.
Những người quay phim lia máy xuống mặt đất, rồi đăng lên mạng. Những người đang theo dõi đều lo lắng và xót xa.
"Chân heo bị thương rồi kìa? Hình như có máu."
"Ôi trời đau quá!"
"Chạy một đoạn đường dài như vậy, khổ thân rồi. Việc còn lại giao cho chú cảnh sát thôi."
"Bọn buôn người đáng chết!"
Trong vòng tay cảnh sát, Quỳnh Ca bắt đầu bất an vùng vẫy, đưa chân ra giãy giụa.
Cảnh sát vốn tưởng nó đang hoảng sợ, cẩn thận trấn an hai lần, mới nhận ra nó đang chỉ đường.
Anh chàng cảnh sát lập tức mừng rỡ nói: "Anh che chắn gió cho nó, chạy chậm thôi, chúng ta thử xem có tìm được không."
Người đồng đội gật đầu, khởi động lại chiếc xe điện mượn được, chạy dọc theo con đường.
Quãng đường tiếp theo người thường không thể nào đuổi kịp xe được, nhưng thấy Quỳnh Ca vẫn muốn tiếp tục, họ lại nhen nhóm hy vọng.
"Trư Trư cố lên! Nhờ vào cậu cả đấy!"
"Sao tôi lại muốn khóc thế này? Loài heo cũng linh thiêng quá đi?"
"Heo vốn dĩ rất thông minh! Chỉ là sau này có chút không nỡ ăn thịt heo, phải làm sao đây?"
"Chợt nhớ đến con heo học bá trong truyền thuyết ở A Thị. Hình như cũng là một con heo con."
"Con heo gần trường A đại chúng ta đó hả? Đúng là thiên tài!"
Liêu Liêu Vân chờ Thiên Nga quay xong chương trình tạp kỹ, chán nản lướt điện thoại.
Cô vừa mở ứng dụng thì thấy ngay tin #Heo anh dũng bảo vệ đuổi theo bọn bắt cóc#.
Địa điểm này sao mà quen thế... Người bình thường nào lại mang heo đến khu du lịch chứ? Ngoài bọn họ ra, còn ai vào đây nữa?
Tay Liêu Liêu Vân run run nhấp vào, quả nhiên, ảnh minh họa chính là Quỳnh Ca nhà cô.
Liêu Liêu Vân ôm ngực, hét lớn: "Chim! Con heo thiên tài Quỳnh Ca của chúng ta... Lên báo rồi kìa!"
Thiên Nga vội vàng bỏ dở công việc với tổ chương trình, chạy lại xem cùng cô.
Trong đầu hai người đồng loạt hiện lên hai chữ: Xong.
Nhưng xong không phải Quỳnh Ca hay Sơn Ca, mà là bọn họ.
Họ vội vàng ra khỏi khu du lịch, tìm đến chỗ phát thanh bên ngoài, thành thật khai báo với viên cảnh sát đang sốt ruột đi đi lại lại.
Viên cảnh sát thấy hai người còn trẻ như vậy thì cũng ngạc nhiên.
"Hai người là anh chị hay là bố mẹ của cháu bé?"
Liêu Liêu Vân không tự tin nói: "Chắc là anh chị..."
"Gì mà 'chắc'?!" Viên cảnh sát nói, "Thảo nào lại bỏ mặc một đứa bé như vậy ở khu du lịch! Rốt cuộc là có hay không!"
Liêu Liêu Vân: "Anh chị không có quan hệ huyết thống thì có được tính không ạ?"
Giọng viên cảnh sát dịu xuống: "Vậy người thân khác của cháu đâu?"
Liêu Liêu Vân ngập ngừng nói: "Không có, chỉ có bọn tôi thôi. Bọn tôi chỉ định vào đó dạo một chút, để nó với con heo ở ngoài. Nhưng bọn tôi có gắn định vị trên người nó, biết nó ở đâu."
Cảnh sát hỏi: "Giờ còn dùng được không?"
Liêu Liêu Vân: "Dùng được, dùng được chứ, bọn tôi có thể tìm được nó ngay!"
Viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Vậy còn không mau đi đi! Lên xe! Con heo của mấy người suýt nữa là bị mấy người hại chết rồi đấy! Chân nó chạy đến chảy máu biết không? Đến con heo còn biết quan tâm đứa bé hơn mấy người!"
Liêu Liêu Vân áy náy nói: "Tôi có lỗi với Quỳnh Ca!"
Thiên Nga cũng cúi đầu im lặng.
Có lẽ vì quá ầm ĩ, mà đoạn đường phía trước lại bị cảnh sát phong tỏa khẩn cấp, nên không thể đưa người ra ngoài được. Bọn buôn người cảm thấy không ổn, nên bỏ cuộc giữa chừng, thả Tiểu Sơn Tham xuống.
Cuối cùng, đội cảnh sát tìm thấy Tiểu Sơn Tham bị bỏ rơi bên vệ đường.
Tiểu Sơn Tham đang hậm hực đi bộ về, thì được viên cảnh sát bế lên.
Anh cảnh sát cẩn thận kiểm tra xem Tiểu Sơn Tham còn tỉnh táo không, đôi mắt vẫn sáng ngời nhìn anh. Anh nhanh chóng báo cáo với đồng đội: "Đúng vậy, đã tìm thấy rồi. Không có vấn đề gì lớn. Tinh thần cũng rất tốt, không bị hoảng sợ. Giờ sẽ đưa đi kiểm tra."
Viên cảnh sát ôm Quỳnh Ca đi xuống, nói: "Con heo cưng của cháu đặc biệt lo lắng khi cháu bị lạc, nó chạy một mạch đến đuổi theo cháu đấy, nó dũng cảm lắm, cháu xem này."
Quỳnh Ca mặt không biểu cảm.
Tiểu Sơn Tham giận dỗi cãi lại: "Ta không có đi ném! Đây chính là lừa bán! Ta ngồi chỗ đó không hề động đâu, là người kia tới đem ta ôm đi. Các ngươi bang đem ta đưa trở về đi!"
Viên cảnh sát nói: "Chúng tôi đã phái cảnh sát đi điều tra rồi, cháu cứ về đồn nghỉ ngơi một chút, ngoài này lạnh lắm, được không?"
Tiểu Sơn Tham nói: "Ta không có, ta không sợ lạnh! Không quay về Liêu Liêu Vân sẽ tức giận!"
"Sẽ không đâu." Cảnh sát còn đang giận người giám hộ của cháu đây này, hơi đâu mà quan tâm cô ta có giận hay không. Anh dịu giọng khuyên nhủ: "Tiểu Trư thương đó. Nó vì tìm cháu mà chạy một đoạn đường dài, cháu xem, chân nó bị thương kìa. Giờ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra nhé?"
Tiểu Sơn Tham lại xót xa, ôm lấy Quỳnh Ca.
"Quỳnh Ca có đau không?" Nó nhìn móng chân dính máu của Quỳnh Ca, hốc mắt lập tức rưng rưng: "Xin lỗi Quỳnh Ca, sau này ta không trêu ngươi nữa Quỳnh Ca! Ngươi không cho ta ôm ta liền không ôm ngươi, cũng không nói ngươi béo cắt xén ngươi cơm nước."
Quỳnh Ca vẫn mặt không biểu cảm.
Cảnh sát nói: "Cảm động quá!"
Quỳnh Ca: Ngươi lặp lại lần nữa!
Liêu Liêu Vân và Thiên Nga cũng vừa đến.
Liêu Liêu Vân nhảy xuống xe, nói liên tục: "Xin lỗi, xin lỗi mọi người! Sơn Ca cháu không sao chứ!"
Tiểu Sơn Tham rơm rớm nước mắt nói: "Ta không sao? Chính là Quỳnh Ca bị thương."
Liêu Liêu Vân nhận Quỳnh Ca từ tay nó, ôm vào lòng nói: "Đừng sợ nhé Quỳnh Ca. Chị nhất định giúp em hồi phục như cũ, đảm bảo không sao hết. Đau một chút rồi sẽ qua thôi."
"Có thể nói là không sao đâu?" Cảnh sát nói, "Cháu bé nhà cô suýt nữa thì bị bắt cóc rồi đấy! Sao cô lại bỏ mặc một đứa bé như vậy ở khu du lịch hả? Hai người đi đâu vậy?"
Quỳnh Ca nghĩ đến bọn buôn người cũng bất bình. Không có nó thì làm sao thành ra thế này? Nó vỗ tay Liêu Liêu Vân, trong mũi hừ hai tiếng.
Liêu Liêu Vân cũng phẫn nộ nói: "Cái lũ buôn người kia đừng hòng thoát!"
Quỳnh Ca giận dữ chỉ về phía trước: "Tức!"
Liêu Liêu Vân: "Đi!"
Cảnh sát: "Cái này cũng có thể tìm được sao?"