Chương 59: Đừng khóc, thế nào lại là lỗi của ngươi đâu?
Trong lúc Liêu Liêu Vân cùng Kim Long Ngư và những người khác đang thương lượng làm thế nào để loại bỏ những bình luận soi mói, và chuẩn bị hô vang đội hình "666" "666", thì bầy cá trong hồ đột nhiên xao động, không ngừng va đập vào thành kính.
"Phanh phanh phanh", tiếng động ngày càng kinh khủng, lan đến cả những cửa hàng cá đối diện, khiến chúng thay đổi vẻ uể oải thường ngày, cùng nhau bơi ra, tự đâm đầu vào chỗ chết.
Khách hàng hoảng sợ, vội vã từ trong cửa hàng chạy ra, tìm kiếm Liêu Liêu Vân.
Kim Long Ngư dùng sức vỗ mạnh vào chậu thủy tinh, cố trấn an, quát lớn: "Nháo nhào cái gì? Làm mất mặt cá tổ tông các ngươi!"
Bầy cá bên trong choáng váng một lúc, rồi có con dứt khoát trốn vào trong núi giả, có con tìm được hướng rồi lại bắt đầu va chạm lại từ đầu.
Loại biểu hiện này rõ ràng là không đúng, một lời cảnh cáo rất rõ ràng. Hơn nữa, đám cá Ngư thúc nuôi trí thông minh còn cao hơn so với bầy cá bình thường.
Liêu Liêu Vân lo lắng nói: "Không lẽ lại sắp có động đất hay gì đó ở đây à?"
Kim Long Ngư nói: "Không thể nào. Nếu thế thì sao ta lại không cảm thấy gì?"
Tiểu Sơn Tham: "Ta cũng không thấy gì cả."
Liêu Liêu Vân thúc giục: "Ngươi nghe cẩn thận xem sao. Cứ đụng nữa là có điềm đấy!"
Kim Long Ngư đành nhắm mắt lại, dồn thần thức vào bể cá, cẩn thận lắng nghe sự nôn nóng của bầy cá. Một lát sau, lông mày hắn nhướng lên, vẫn không hiểu.
"Loạn xà ngầu, cái quái gì vậy?" Kim Long Ngư nhíu mày nói, "Trừ một chút biểu đạt mãnh liệt, nhất trí, còn lại ta cũng chẳng nghe hiểu. Tốt như có cái gì đó bị trộm đi?"
Liêu Liêu Vân đảo mắt nhìn quanh, nói: "Người của chúng ta đều không có ai ở trong tiệm, có khi nào có người trộm cá không?"
Mấy người hỏa tốc xông sang tiệm đối diện, lượn một vòng. Ban đầu định đếm từng con cá trong bể để xác nhận, nhưng một số con trốn trong núi giả và cây rong rất khó quan sát, hơn nữa cũng không biết gần đây chúng có sinh sôi gì không, số lượng quá lớn nên không thể xác định được, thế là đành nhanh chóng xem lại video theo dõi.
Chỉ mới xảy ra trong vòng chưa đầy năm phút, Liêu Liêu Vân đã xem đi xem lại các ngóc ngách trong tiệm hai lần, cũng không phát hiện bất cứ điều gì kỳ lạ. Nói đúng ra, thậm chí không có bất kỳ khách hàng nào chạm vào nước trong bể cá.
"Không có mà!" Liêu Liêu Vân nói, "Về cơ bản các bể cá đều nằm trong phạm vi theo dõi, bên này không có ai trộm cá, bọn nó có khi nào nhìn lầm không?"
Kim Long Ngư truyền đạt lại ý kiến của Liêu Liêu Vân cho bầy cá.
Đương nhiên, hắn cũng thấy rằng khả năng hàng trăm hàng ngàn con cá cùng nhau nhìn lầm gần như là con số không, huống chi bây giờ cảm xúc của chúng đang kích động như vậy.
Quả nhiên, đám cá kia vẫn đang điên cuồng va chạm như cũ, chỉ là đã bớt hăng một chút. Những con yếu hơn thì tạm thời chìm xuống nghỉ ngơi, số còn lại vẫn đang kiên trì, đều là những con phẩm tướng tốt nhất, bình thường cũng lanh lợi nhất, cứ đụng nữa chắc là sắp sửa lăn ra chết trắng bụng cả lũ. Kim Long Ngư vừa tức giận vừa đau lòng nhìn chúng, dán mắt vào bể cá, mắt to trừng mắt nhìn chúng.
Hắn thiếu điều rơi nước mắt nói: "Chẳng lẽ tụi nó nghe được ta muốn kiếm năm trăm ngàn, nên liều mạng cá chết lưới rách quyết tâm làm cho ta phá sản hay sao? Ta dựa vào, ta từ nhỏ đã nuôi lớn cá bột, lòng dạ độc ác quá vậy?"
Thiên Nga vỗ vai hắn an ủi.
Liêu Liêu Vân thở dài: "Vậy chắc là nghiệp chướng của nghề nuôi cá rồi. Cũng may còn có năm trăm ngàn, có thể bù đắp cho ngươi một phần tổn thất. Ngươi cứ coi như mình trời sinh mặt đen đi, đổi bản thân thành đại ma mà ngẫm lại, có thấy dễ chịu hơn không?"
Các đạo sĩ thấy bọn họ chạy vòng vòng, cuối cùng dừng lại thì bắt đầu thở dài, không hiểu đầu đuôi sự tình nói: "Rốt cuộc các ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Trên đời này lẽ nào lại có chuyện mà đám đại yêu này không giải quyết được sao?
Tiểu Sơn Tham chạy ra ngoài một vòng, mới hậu tri hậu giác quay lại hỏi: "Quỳnh Ca của ta đâu?"
Đám đại yêu sửng sốt: (⊙.⊙)
Mảnh đất trống trước cổng, lúc này quả thật rất trống trải.
Tiểu Sơn Tham gào lên: "Quỳnh Ca bị người ta bắt cóc rồi!!"
Các đạo sĩ: w(゜Д゜)w
Tiểu Sơn Tham bị bắt cóc, liên quan đến việc buôn bán người, thường thì không nguy hiểm đến tính mạng. Coi như mặc kệ thì chính hắn cũng có thể tìm cơ hội chạy về được, có khi còn trừ bạo an dân được một phen ấy chứ.
Quỳnh Ca thì khác, hắn là một con heo! Ngươi bảo mục đích của con người khi bắt cóc heo là gì? Hơn phân nửa là vì—— ăn thịt chứ còn gì nữa!
Lúc này, Quỳnh Ca bị nhốt trong một chiếc xe kín mít, hai chân sau bị trói chặt, bất lực giãy giụa.
Hắn cũng không dám động đậy mạnh, bởi vì đám người này chắc là mới vào nghề, cột dây thừng rất chặt, siết cho hắn đau nhức. Chỉ cần động đậy một chút thôi, tứ chi như muốn đứt gân đến nơi.
Còn có miếng vải bịt miệng nữa chứ—— ai mà biết bịt miệng heo kiểu gì? Người bình thường chắc không biết đâu, dù sao đám người này trực tiếp dùng vải quấn quanh cả đầu heo của hắn, chỉ chừa lại hai lỗ mũi và đôi mắt.
Dù vậy, không phải là Quỳnh Ca không phát ra được âm thanh. Hắn im lặng, vì sợ mình kêu la lên thì sẽ bị đám nghiệp dư này ngược sát tàn khốc.
Hắn hạ thấp thân mình, quan sát tình hình trong xe.
Trên xe có chừng sáu người, đi trên một chiếc xe mỳ sợi. Có cả nam lẫn nữ, may là không ai che mặt, ngũ quan trông cũng không giống dạng hung thần ác sát gì.
Nhìn quần áo của bọn họ thì gia cảnh cũng không mấy khá giả, dựa vào cách bọn họ trao đổi với nhau và ánh mắt chạm nhau thì có vẻ cũng không thân quen lắm. Giống một đám ô hợp hơn.
Vậy là một đám người cơ bản không quen biết nhau lập team đi bắt cóc hắn?
Quỳnh Ca hít hít cái mũi ướt át.
Có lẽ hắn biết, chuyện Liêu Liêu Vân liên tục tăng giá thịt heo chắc chắn sẽ gặp báo ứng, chỉ là không ngờ cuối cùng lại báo ứng lên người hắn. Hay là vì hắn béo lên sao?!
Sáu người trên xe đều tỏ ra rất căng thẳng. Họ còn cố tình tránh đi, không đi sát vào làn đường dành cho người đi bộ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau nhoài người lên trước, nắm lấy lưng ghế và hỏi: "Chúng ta rốt cuộc là đi đâu vậy?"
Người lái xe nói: "Về quê tôi. Quê tôi có một ngọn núi, trên đó có người nuôi lợn rừng, lại có cả đồ tể mổ heo nữa. Địa danh thì đừng hỏi, đến rồi biết."
Người phụ nữ: "Còn bao lâu nữa thì tới?"
Người lái xe bực bội nói: "Nếu không tắc đường thì còn ba mươi phút nữa, tắc đường thì ai mà biết được?"
Quỳnh Ca: "? ?"
Mạng của hắn chỉ còn ba mươi phút nữa thôi sao? Liêu Liêu Vân chắc là đến giờ vẫn chưa phát hiện ra đâu nhỉ? Chẳng phải nàng vẫn chỉ coi hắn là công cụ giúp nàng chăn heo kiếm tiền thôi sao? Không còn mối quan hệ lợi ích nào bền chặt hơn à?
Còn có Sơn Ca nữa, lúc trước mình dũng cảm truy đuổi bọn buôn người, bây giờ là lúc hắn báo đáp rồi!
Hắn đang điên cuồng tự an ủi thì mấy hành khách trên xe cũng đang bàn tán.
Như mở chiếc máy hát, cùng nhau nỗi sợ hãi cũng được khơi dậy.
"Con heo này đáng sợ thật đấy, ánh mắt nó nhìn chúng ta ghê quá. Cảm giác như nó biết nói chuyện vậy. Không giống heo chút nào."
Một người khác túm lấy người vừa nói: "Thì đừng nhìn nó nữa! Đừng nói làm người ta sợ thế chứ?"
"Nó đâu phải heo bình thường, nếu không thì chúng ta bắt nó làm gì?"
Quỳnh Ca ngơ ngác.
Heo có ánh mắt đặc biệt thì thịt heo cũng ngon hơn sao? Ai đồn thế?!
Thế là có người lấy vải bịt kín mắt Quỳnh Ca. Lúc này hắn mới thấy dễ chịu hơn một chút.
"Chúng ta có bị phạt không?"
Người lái xe nói mà giọng run run: "Nó chỉ là một con lợn thôi! Với lại nó có nặng đến đâu, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, bị bắt lại thì sao? Lúc này đừng có nói mấy lời xui xẻo như thế, được không?"
"Đúng vậy, hơn nữa là chính bọn họ thả thú cưng ra ngoài đường, còn không xích không trông coi, chúng ta chỉ là đi ngang qua tiện tay dắt về thôi mà."
"Đúng đúng, chỉ cần chúng ta làm nhanh, tranh thủ giết thịt nó luôn, ai mà chứng minh được con heo này là heo của bọn họ? Cũng chỉ là một con lợn thôi mà, đâu đến nỗi làm lớn chuyện. Xã hội ta vẫn là trọng người hơn."
Quỳnh Ca thầm nghĩ, đã sợ hãi đến thế rồi, hà tất phải làm vậy?
Một người lạnh lùng nói: "Mọi người đừng quên lý do mình tham gia vào vụ này. Đến ăn thịt một con heo mà cũng không có dũng khí thì thà chết quách đi. Lần này gặp được cơ hội thế này, là do Phật tổ chỉ điểm, là do số chúng ta chưa đến tuyệt lộ!"
Đám người cuối cùng cũng im lặng.
Quỳnh Ca: Phật tổ bảo các ngươi đến ăn thịt ta? Ta nhớ rồi đấy.
Liêu Liêu Vân không còn hơi sức quan tâm đến cửa hàng nữa, trực tiếp gọi Thiên Nga, đi lần theo dấu vết của Quỳnh Ca. Còn dặn Kim Long Ngư trông nom Tiểu Sơn Tham, kẻo lại xảy ra chuyện gì nữa thì khổ.
Nhưng Quỳnh Ca trên người không có yêu khí, cũng chẳng có đạo hạnh gì, trừ hồn phách có hơi hỗn độn ra thì gần như không khác gì một con heo bình thường, những thuật truy tung thông thường xem ra vô dụng. Bọn họ chỉ có thể dựa vào bói toán.
Bói toán là một chuyện rất huyền diệu, có một xác suất trúng rất thấp, rồi nó chỉ có thể tính ra một phạm vi đại khái.
Chỉ có đại ma hiệu quả cao, mang dòng máu hoàng tộc mới bói toán chuẩn xác. Sau khi Liêu Liêu Vân tính ra phương hướng cụ thể, cùng Thiên Nga lên đường tìm kiếm trên không, còn dặn Tiểu Sơn Tham tranh thủ liên lạc với đại ma để xin quẻ.
Tài khoản vừa không có: Mọi người đừng nóng, quẻ tượng là hữu kinh vô hiểm, không phải hung quẻ. Nếu Quỳnh Ca may mắn một chút, sẽ không sao đâu.
Yến tước An Tri thiên nga: Quỳnh Ca có số may sao? Bị bắt cóc thì số phận chắc cũng bình thường thôi?
Vân Đế: Ngươi bói là hồn phách hay nhục thân vậy?
Tài khoản vừa không có: Đương nhiên là hồn phách rồi.
Vân Đế: Chúng ta cần nhục thân!
Trong núi rau cải trắng: Ta Trư Trư!
Không thể ép dầu Kim Long Ngư: Ngươi đừng gạt ta, mất xác hồn phách không phải là bị ăn thịt rồi sao?
Tài khoản vừa không có: Ngươi chờ một chút đi. Ta bói thêm mấy lần xem có ra cát không.
Và từ đó, đại ma bặt vô âm tín.
Tiểu Sơn Tham gọi trong nhóm vô số lần, đại ma cũng không xuất hiện nữa. Không biết là đang trốn hay là đang cố gắng phân cao thấp với hung quẻ.
"Oa——" Tiểu Sơn Tham không khỏi buồn rầu, "Chắc chắn là có chuyện không hay thì ma ma mới giả chết!"
Kim Long Ngư đau lòng, ôm lấy Tiểu Sơn Tham an ủi.
Tiểu Sơn Tham chớp mắt, cảm xúc dâng trào, ngồi xuống bậc thềm trước cửa gào khóc: "Ta không dám bắt nạt Quỳnh Ca nữa! Sao ta không mang nó đi xem Ngư Ngư cùng? Liêu Liêu Vân để ta trông Quỳnh Ca mà cuối cùng ta không trông được. Nó còn bé tí, chưa bằng số lẻ của ta, thịt heo còn chưa ăn được hai miếng. Nếu nó bị ăn sạch thì sao? Ô… ta tệ quá, ta xấu quá!"
"Không có, không có, Sơn Ca đừng khóc, Quỳnh Ca nhất định sẽ không sao đâu." Kim Long Ngư luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, "Không phải lỗi của ngươi, là bọn chúng quá xấu."
Tiểu Sơn Tham tiếp tục lau nước mắt, chìm trong sự tự trách vô hạn: "Ta đã không trông được nó! Ta ở trong tiệm có làm gì đâu, Liêu Liêu Vân chỉ bảo ta chơi với nó thôi mà ta cũng không làm được! Oa—— Quỳnh Ca ơi, ngươi mau về đi, ta biết lỗi rồi!"
Người qua đường thấy cậu khóc đến bi thương như vậy, cũng không khỏi xót xa, vây quanh an ủi: "Không sao đâu em, không phải người ta đang đi tìm sao? Nhất định sẽ tìm được thôi."
"Đừng khóc, sao lại là lỗi của cháu được?"
"Quỳnh Ca là một con heo thiên tài mà, nhất định sẽ chạy thoát được! Hơn nữa nó còn là người nổi tiếng trên mạng nữa, người trên đường chắc ai cũng biết nó, Sơn Ca đừng khóc nữa, Quỳnh Ca một lát nữa là về thôi."
Tiểu Sơn Tham xoay người đi, tiếp tục khóc lớn. Nước mắt to như hạt đậu treo trên lông mi, khóc đến gần như không thở nổi. Cậu dùng mu bàn tay lau mắt, xoa đỏ cả mặt.
Đều là lũ lừa đảo.
Cậu không hiểu sao con người lại thích bắt cóc thế. Hay là thích bắt cóc đồ vật của người khác.
Heo bị bắt đi thì làm sao mà về được? Đại ma bói ra hung quẻ thì làm sao mà có cát được chứ?
Kim Long Ngư ôm cậu vào lòng, tay ôm chặt cậu, nói: "Không được khóc, cháu lớn thế này rồi còn gì? Để Ngư thúc đưa cháu đi dạo hai vòng nhé."
Khách hàng trong tiệm lúc này không khỏi ảo não: "Lúc đó mình đã thấy nó rồi, còn tưởng là con heo kia chạy đi chơi, sớm biết thế thì đã nói một tiếng rồi!"
"Đám cá trong tiệm kia đều thấy hết sao? Ai, mình còn không bằng một con cá nữa!"
Người qua đường cũng hơi sốt ruột, dùng cách của mình để giúp lan tỏa thông tin.
Quỳnh Ca chỉ là một con heo, cảnh sát sẽ không dốc sức giúp đỡ như lần trước đâu, báo cảnh chắc cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng Quỳnh Ca ở A Thị vẫn có tiếng tăm, chỉ cần tận dụng được điểm này, có lẽ có thể chuyển nguy thành an chăng?