Chương 125: Hai kiếm
Lão nhìn Đinh Ninh, sau đó tùy tiện đọc hai cái tên trong cuốn sách với vẻ hứng thú:
- Cố Tích Xuân đấu với Nam Cung Thải Thục.
Theo tiếng của lão, Cố Tích Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu, bên cạnh hắn có rất nhiều tiếng thở nhè nhẹ vang lên.
Trong những tiếng thở nhẹ này chứa đựng nhiều tâm tình phức tạp, đồng cảm có, hả hê có, trong số đó lại có không ít tiếng thở phào hàm chứa tâm tình như vừa trút được gánh nặng.
Không ít thí sinh biết Cố Tích Xuân từng có va chạm với nhóm người Đinh Ninh, mà từ lúc vừa mới bắt đầu, Nam Cung Thải Thục đã là một trong những người kiên định đứng bên cạnh hắn.
Đây tuyệt đối là trận đấu giữa hai phe đối nghịch, nhưng rõ ràng cũng là trận đấu giữa mạnh và yếu.
Thậm chí, Nam Cung Thải Thục còn không có tên trong số năm mươi thứ hạng đầu trong Tuấn Tài Sách. Mà vị trí của Cố Tích Xuân trong Tuấn Tài Sách là thứ ba, lúc trước trong biển bụi gai, Cố Tích Xuân hoàn toàn chưa chịu tổn thương nào nhưng Nam Cung Thải Thục lại đang bị thương rất nặng.
Đối với một số ít người, trận đấu này còn có ý nghĩa quan trọng là Cố Tích Xuân sẽ động thủ trước mặt tất cả mọi người.
Ở Trường Lăng, Ảnh Sơn Kiếm Quật không được tính là nơi tu hành đặc biệt xuất sắc. Tuy trong lớp tu hành giả cùng thế hệ của Ảnh Sơn Kiếm Quật, Cố Tích Xuân cũng là người nổi bật nhưng lúc trước cũng chỉ có chút danh tiếng. Nhưng trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, y đã vọt lên trở thành một trong những nhân tài trẻ tuổi mạnh nhất của Trường Lăng. Bản thân chuyện này cũng đã có vô số nghi vấn.
Đối với những thí sinh muốn có kết quả tốt tại Môn Sơn Kiếm Hội mà nói, nghi vấn về y cũng đồng nghĩa với nguy hiểm.
***
Trong tiếng thở phào của rất nhiều người, lông mày Đinh Ninh khẽ nhíu lại.
Nhìn thấy Đinh Ninh hơi nhíu mày, từ đầu đến giờ, tu hành giả phụ trách chọn cặp đấu của Mân Sơn Kiếm Tông chưa từng biểu lộ sắc mặt nhưng lúc này, khóe miệng của lão khẽ nhếch lên, cảm thấy có chút vui vẻ, trong bóng đêm người ngoài khó có thể phát hiện ra. Lão nghĩ thầm:
- Ngươi lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh nhưng đến thời điểm gặp khó xử thì cũng giống như người thường mà cau mày lại.
Nam Cung Thải Thục hít một hơi thật sâu, nàng nhìn thoáng qua Đinh Ninh và đám người Trương Nghi, trên mặt không có chút sợ hãi nào mà lùi lại.
- Cô nhận thua đi.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh chợt lên tiếng, truyền vào tai nàng rất rõ ràng.
Nam Cung Thải Thục lập tức ngẩn người, hỏi:
- Vì sao?
- Cô không phải là đối thủ của hắn.
Đinh Ninh nhìn chăm chú lên khuôn mặt kiên cường của nàng, lắc đầu, trịnh trọng nói:
- Không có ý nghĩa gì cả.
Nếu người khác dám nói với nàng như vậy, nhất định nàng sẽ tức giận, nhưng Nam Cung Thải Thục biết Đinh Ninh phán đoán không sai.
- Thật sự một chút khả năng cũng không có?
Nàng nhíu mày thật sâu, nhìn Đinh Ninh nói với giọng không cam lòng.
- Một chút khả năng cũng không có.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói thẳng:
- Thậm chí lưu lại cho hắn một vết thương nhẹ cũng không thể.
Nam Cung Thải Thục trầm mặc một hồi, sau đó nói:
- Ngươi có thể đoán loại kiếm kinh hắn tu luyện… hoặc có thể nói lý do vì sao hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ không?
Đinh Ninh lắc đầu:
- Không biết.
Nam Cung Thải Thục ngẩng đầu, đưa mắt nhìn đôi mắt sáng như tia chớp trong bóng đêm của hắn, nói:
- Ta nghĩ ta có thể tiếp hắn một kiếm.
Lông mày Đinh Ninh đã giãn ra lập tức nhíu trở lại.
- Ta biết ngươi lo lắng, sợ ta bị thương quá nặng.
Nam Cung Thải Thục nhìn Đinh Ninh, nhẹ giọng nói hết sức nghiêm túc:
- Nhưng ta hứa với ngươi, ta chỉ xuất một kiếm… Ta chỉ cho các ngươi xem hắn xuất kiếm thế nào, sau đó liền nhận thua.
Lông mày Đinh Ninh không giãn ra nhưng hắn cũng không phản đối, hắn suy nghĩ rất nhanh sau đó khẽ gật đầu:
- Nếu đã vậy, ngươi không nên ra một kiếm, ngươi cần đánh hai kiếm.
Nam Cung Thải Thục hơi ngẩn ra, nàng không rõ ý trong câu nói này của Đinh Ninh.
Đinh Ninh nói tiếp:
- Nghịch Thủy Hàn, sau đó Thiên Phàm Tẫn.
Nhất thời, Nam Cung Thải Thục hiểu được một chút rồi lại không rõ ý của hắn lắm.
Nghịch Thủy Hàn và Thiên Phàm Tẫn là những chiêu kiếm mà nàng và đám người Trương Nghi bắt gặp trên kiếm đạo lúc trước, là kiếm thức trong Thủy Linh Lung Kiếm Kinh của Vân Thủy Cung ở kiếm thai.
Đương nhiên, kiếm thức trong Thủy Linh Lung Kiếm Kinh cực kỳ tinh diệu, nhưng đối với kiếm ý của hai chiêu kiếm thức này và cả phương pháp vận chuyển chân nguyên lại có sự khác nhau rất lớn, dường như hoàn toàn không cách nào sử dụng chúng cùng một lúc.
Đinh Ninh không giải thích, hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
- Được.
Nam Cung Thải Thục cũng không nói gì thêm, khẽ gật đầu, bắt đầu bước tới.
- Sư đệ… Thật sự sẽ không sao chứ?
Sau một hồi do dự, Trương Nghi vẫn nhịn không được, cực kỳ lo lắng hỏi.
- Hãy coi như đây là sự tin tưởng lẫn nhau.
Đinh Ninh quay đầu nhìn Trương Nghi, nói tiếp:
- Nếu như đã tin tưởng nhau thì sẽ không có vấn đề gì.
***
Cổ Tích Xuân nhàn rỗi đứng trong sân đấu nhìn Nam Cung Thải Thục từ từ đi tới, mắt y bất giác nheo lại.
Y thấy rõ Nam Cung Thải Thục và Đinh Ninh nói chuyện với nhau, chỉ là không nghe nội dung nói chuyện của hai người.
Lẽ nào Đinh Ninh cảm thấy Nam Cung Thải Thục có khả năng thắng y?
Điều này khiến y cảm thấy như mình bị làm nhục.
Tay phải của y đặt lên chuôi kiếm, đưa ngang kiếm trước ngực, một cỗ khí tức cực kỳ âm lãnh từ trong vỏ kiếm của y phát ra bên ngoài.
Lập tức, mấy thí sinh đứng gần Cố Tích Xuân cảm thấy hô hấp khó khăn, ánh mắt không tự chủ nhìn về thân ảnh trước mặt.
Chẳng biết tại sao, bọn họ cảm giác có một cỗ khí tức tức quỷ dị và nguy hiểm phát ra từ dưới chân mình.
Nam Cung Thải Thục nhìn thẳng Cố Tích Xuân, đương nhiên nàng cũng cảm thấy cỗ khí tức quỷ dị này. Thậm chí, cỗ khí tức đó còn khiến vết thương trên người nàng giống như có nước đá lạnh xối qua. Dù vậy, lúc này nàng đang cố gắng nhớ lại lời của Đinh Ninh về hai chiêu kiếm, mặt nàng thoáng lộ vẻ trầm ngâm, suy tư.
Sắc mặt Cố Tích Xuân âm trầm thêm vài phần, y nhìn Nam Cung Thải Thục đi vào sân đấu, nói:
- Mời!
Nam Cung Thải Thục đang mải suy nghĩ về hai chiêu kiếm thức kia nên có chút nhập thần, người không cử động, theo phản xạ trả lời:
- Mời!
Sắc mặt Cố Tích Xuân càng thêm âm trầm, đặc biệt màu đỏ của mắt nơi hốc mắt càng thêm đậm, dường như máu từ trong thân thể y có thể từ đó mà chảy ra ngoài.
Y bắt đầu rút kiếm.
Thanh kiếm của y có màu đỏ sậm, theo đà rút kiếm, đầu vỏ kiếm phát ra màn sáng màu đỏ rực rỡ. Thân kiếm đỏ như máu, trông nó giống như một dòng máu tươi tuôn ra từ trong vỏ kiếm.
Mãi đến lúc này, Nam Cung Thải Thục mới đột nhiên bừng tỉnh.
Bình thường, trong chiến đấu, phản ứng này của nàng là quá mức chậm chạp, mới bắt đầu mà đã dễ dàng mất tiên cơ, thậm chí còn không kịp đoán hướng kiếm của đối phương.
Nhưng nàng quyết định tin Đinh Ninh, bây giờ nàng hoàn toàn không cần suy nghĩ nữa, cũng không cần nhìn Cố Tích Xuân sử dụng kiếm thế gì.
Nàng bừng tỉnh, đột nhiên trong chớp mắt, Nam Cung Thải Thục không chút nghĩ ngợi rút kiếm trong tay làm vang lên một tiếng rít như xé gió.
Kiếm thế tuy nhanh nhưng không rời rạc, hợp thành một thể thống nhất.
Trong khoảnh khắc, xung quanh nàng hình thành một dòng nước chảy lấp lánh.
Cùng lúc đó, kiếm trong tay nàng chém thẳng ra ngược với dòng nước.
Chiêu kiếm này có tên là “Nghịch Thủy Hàn” trong kiếm kinh Thủy Linh Lung của Vân Thủy Cung.
Nếu trong tay Nam Cung Thải Thục là một thanh kiếm lớn, nhất định đạo kiếm quang này sẽ giống như chiếc thuyền lớn đang bơi ngược dòng, mang theo khí chất ngang tàng và bất khuất. Nhưng trong Kiếm cốc, Nam Cung Thải Thục lại chọn một thanh kiếm nhỏ, chỉ dài có một xích(*), thân kiếm lại uốn lượn một cách kỳ dị. Khi kiếm quang phát ra, thanh kiếm giiống như một con rắn đang bơi ngược dòng.
(*) 1 xích = 0,3m
Điều khiến mọi người thêm giật mình là chuôi kiếm của nàng có màu bạc, thân tiểu kiếm có màu trắng nhạt. Tuy nhìn qua thấy nhỏ nhưng thanh kiếm này lại cực kỳ sắc bén, hầu hết tu hành giả đứng xem đều cảm thấy khiếp sợ. Tiểu kiếm lướt đi trong dòng nước hầu như không bị lực cản của nước ngăn lại, dòng nước bị chẻ đôi khiến người khác có cảm giác giữa dòng nước và thanh tiểu kiếm như được ngăn cách một tầng không khí rất mỏng.
Có mặt nơi đây đều là những tu hành sư trưởng cường đại vượt xa tu hành giả cùng thời. Vì thế dù quá nửa trong bọn họ đều chưa từng thấy Thủy Linh Lung Kiếm Kinh của Vân Thủy Cung, nhưng ngay thời điểm Nam Cung Thải Thục thi triển một kiếm này, bọn họ cũng có thể dễ dàng đoán được rằng chỗ lợi hại của một kiếm này là ở kiếm khí chém ngược dòng nước óng ánh kia làm văng ra rất nhiều thủy tuyến(*) sắc bén, như thể vô số lưỡi kiếm bằng nước đồng thời đâm về đối thủ.
(*) Thủy tuyến: tia nước
Nhưng có lẽ là do đặc điểm của thanh kiếm của Nam Cung Thải Thục nên lúc này chiêu kiếm không phát động ra bất kỳ thủy tuyến nào mà phát ra rất nhiều tia sáng chói mắt.
Trong nháy mắt, kiếm quang trong tay Nam Cung Thải Thục dường như biến thành vô số thanh kiếm.
Vô số kiếm quang chói mắt phóng tới như muốn bao phủ lấy Cố Tích Xuân, trong số đó, khó có thể phân biệt kiếm nào mới là thật.
Sắc mặc rất nhiều thí sinh trở nên tái nhợt.
Bọn hắn đột nhiên nhận ra nếu đổi lại là mình thì chưa chắc có thể đỡ được một kiếm này của Nam Cung Thải Thục.
Sâu trong đáy mắt Cố Tích Xuân cũng hiện ra một tia khiếp sợ nhưng mặt sắc mặt y vẫn không thay đổi chút nào.
Y dùng trường kiếm màu máu chém ra một kiếm nhưng phải phải đánh về phía trước mà là chém xéo xuống mặt đất trước mặt.
Ầm ầm ầm…
Một tràng âm thanh nhức óc truyền đến tai tất cả mọi người.
Trong ánh mắt khiếp sợ của đa số mọi người, vô số bụi đất dưới mặt đất run rẩy rồi bay lên thành hình trụ phóng tới.
Trong trụ, bụi đất li ti tương tác, va chạm vào nhau tạo thành một cơn bão cát, thân ảnh Cố Tích Xuân nhanh chóng biến mất trong trụ bụi.
Cùng lúc đó, trong bão bụi cuồn cuộn, xuất hiện một kiếm ý lạnh thấu xương.
Đám bụi trở nên vặn vẹo, biến ảo, tạo thành hình dáng một vật có đầu nhọn, giống như có rất nhiều thanh kiếm trong sóng bụi tràn đến.