Chương 21: Đại kế
Nghe Đinh Ninh nói vậy, Ly Lăng Quân đang chờ đợi câu trả lời từ hắn tránh không được khẽ giật mình.
Chẳng lẽ ngõ Ngô Đồng lại là một chỗ thấp kém đến mức ấy, cậu nhóc quán rượu này ngay cả mình là dạng ra sao cũng không biết ư?
Lông mày y cau lại, đang băn khoăn nên mở miệng như thế nào.
Thế nhưng Đinh Ninh đã nhìn rõ suy nghĩ trong lòng y, bình tĩnh nói: "Không cần phải giới thiệu với ta rốt cuộc ông có thân phận gì. Ta biết rõ chỉ cần một câu nói của ông là có thể dễ dàng vác vàng đến lấp đầy cái quán này, chỉ một câu nói của ông là có ít nhất trăm gã tu hành có thể tự cắt đầu mình chết vì ông."
"Vậy thì vì sao... nếu đã từ chối dứt khoát như thế thì hẳn phải có lý do nào đó."
Ly Lăng Quân không hề có vẻ gì tức giận, y chỉ nhìn Đinh Ninh với ánh mắt khá tò mò, nhẹ nhàng nói: "Ta cho rằng cậu ít nhất sẽ thương lượng qua với Trưởng Tôn cô nương, thử nghe ý kiến của nàng đã."
Đinh Ninh lắc đầu nói: "Ta đã nói rồi, ta không thể nào đáp ứng nên không cần hỏi ý kiến dì ấy nữa. Về phần nguyên nhân... ông thực sự muốn ta nói ra ở chỗ này ư?"
Sắc mặt Ly Lăng Quân không hề đổi, y nói với vẻ bình tĩnh và hòa nhã: "Cứ nói chớ ngại."
Người đứng xem trên đường xung quanh cũng đều nín thở tập trung tinh thần để nghe thử coi Đinh Ninh sẽ nói ra lý do gì.
Đinh Ninh không hề phân vân, nói rất nghiêm túc: "Cha ngài là đế vương Vương triều Đại Sở giữ ngôi đã tới năm ba mươi hai. Trong ba mươi hai năm này, những người ngoài như bọn ta đều biết tính số phụ nữ có thể tính là phi tần của ông ấy, tổng cộng ông ấy đã cưới sáu mươi lăm người. Trung bình một năm hai người còn dư một người. Ông ấy với các phi tần sinh tổng cộng được mười bảy vị vương tử, hai mươi ba vị công chúa. Trong những năm này, cha ngài thật sự rất bận đấy."
Người xem bốn phía nghe thấy Đinh Ninh nói vậy thì suy nghĩ đầu tiên đó là cái đó mà ngươi cũng dám nói à. Dù rằng cả thiên hạ đều biết Sở Đế Vũ Liệt Vương rất háo sắc, bình thường mọi người đàm luận hứng thú sôi nổi lắm, chỉ hận không thể đổi được cho mình, nhưng giờ lại nói trực tiếp ngay trước mặt con nhà người ta như thế thì hình như hơi quá thì phải.
Lông mày Ly Lăng Quân thoáng nhướng lên, giọng y hơi trầm xuống: "Quân tử không câu nệ tiểu tiết, chẳng ai hoàn mỹ cả. Mặc dù phụ vương có nhiều thứ không làm được nhưng cũng không ngăn được ông ấy trở thành quân vương vĩ đại."
Mấy lời này của y những người xung quanh nghe thấy rất có lý.
Dẫu thiên hạ ai cũng biết Sở Đế háo sắc nhưng ông ta cũng là một Tu hành giả, một vị vua rất mạnh mẽ. Trong ba mươi hai năm ông ta giữ ngôi, Vương triều Đại Sở nam chinh bắc chiến đều không phải nếm thua thiệt gì lớn. Hiện giờ nước Sở như mặt trời giữa trưa, số Tu hành giả nổi tiếng nhiều hơn nước Tần rất nhiều, thậm chí ngay cả vật dụng thường nhật của Vương triều Sở so với các nước khác cũng đẹp đẽ, khéo léo hơn nhiều, ngay cả quần áo hay bài trí đều là đối tượng bắt chước của các nước khác.
Có điều Đinh Ninh chẳng hề tranh luận với y điều gì.
Hắn chỉ nhìn Ly Lăng Quân và bình tĩnh nói tiếp: "Nghe nói mỗi một phi tần mà cha ngài cưng chiều không có ai mà không phải là tuyệt sắc nhân gian, ai cũng có điểm đặc sắc riêng. Có người tinh thông âm luật, có kẻ mạnh gạo bạo tiền, người thì am hiểu tâm lý người khác, còn có cả vị nấu nướng rất ngon. Thế nhưng, trong số nhiều phi tần đó, người được ông ấy sủng ái nhất vẫn là Triệu Hương Phi đến từ Vương triều Triệu."
Nghe thấy ba chữ "Triệu Hương Phi" này, sâu trong mắt Ly Lăng Quân ánh lên vẻ lạnh lùng nhưng nét mặt y vẫn bình thản như trước.
Y vẫn giữ vẻ trầm mặc tao nhã.
"Rốt cuộc nó muốn nói gì nhỉ?"
Người đứng xem quanh phố càng cảm thấy tò mò thêm.
Triệu Hương Phi cũng là chủ đề thường xuất hiện trong lúc tán gẫu của người Tần. Người con gái truyền kỳ này xuất thân từ một gia đình quý tộc xuống dốc của Vương triều Triệu, nghe nói trời sinh mị cốt, là mỹ nhân yêu mị đệ nhất thiên hạ, cả người thơm ngát, da thịt trơn mềm như nhũ đọng, lại tinh thông vài bí thuật phòng the. Dù Sở Đế háo sắc nhưng mấy năm qua cũng khiến ông ta say mê điên đảo, một nửa đại sự trong triều gần như đều do nàng quyết định, có thể nói ngoại trừ Sở Đế ra, nàng là đệ nhất quý nhân ở Vương triều Sở.
Ở nước Sở, đa số người đều vừa sợ vừa hận Triệu Hương Phi, nơi nào cũng lén gọi là "Triệu yêu phi".
Đó là ở Trường Lăng thì lớp thanh niên phố chợ bình dân mới dám nói thẳng ra tên của nàng, chứ nếu ở nước Sở, thanh niên phố chợ mà dám công khai bàn luận về nàng thì sợ rằng ngày hôm sau đã chìm xuống con sông nào rồi.
"Tuy rằng phụ vương ngài con cái đầy đàn nhưng có điều vị phi tần mà ông ấy sủng ái nhất này vẫn chưa có con. Không rõ cha ngài không hài lòng lắm với tất cả vương tử hiện thời hay vẫn muốn chờ con của nàng ra đời mà cho đến giờ Vương triều Đại Sở các ngài vẫn chưa sắc phong Thái tử." Đinh Ninh chẳng hề có vẻ gì sợ hãi, cứ ung dung nói tiếp.
"Những năm này, Ly Lăng Quân ngài ở Trường Lăng có thanh danh rất tốt, chắc rằng nếu người Sở mắt có mù thì mới không nhìn ra tài năng của ngài.
Nếu giờ ngài trở về trước mặt ông ấy thì chắc có lẽ ông ấy không chán ghét ngài như trước nữa.
Mà nếu ngài xuất hiện trước mặt ông ấy lại còn dẫn theo một người phụ nữ khiến ngay cả ông cũng cảm thấy choáng ngợp thì kết quả lại rất khác.
Chiếu theo tính tình xưa nay của phụ vương ngài, có lẽ ông ta sẽ không thèm để ý xem ngài và người phụ nữ đó có quan hệ gì mà sẽ chiếm lấy. À mà có lẽ ông ta sẽ có chút áy náy với ngài.
Triệu Hương Phi không có con, nếu như phụ vương ngài chọn người khác làm Thái tử thì tương lai sẽ thất thế. Bất kể ai ở vào vị trí của nàng đều sợ rằng không muốn ngày đó tới.
Bà ta không có con mà hiện giờ ngài cũng không còn mẹ, ngài lại là vương tử dòng chính, thế nên ngài và bà ta là cặp bài trùng tuyệt vời.
Nếu như bà ta chịu mở lời vì ngài, hơn nữa trong mắt phụ vương, ngài cũng không còn đáng ghét như cũ thì toàn bộ đều có thể thay đổi.
Rất có thể ngài sẽ trở thành Thái tử Đại Sở rồi trở thành đế vương vĩ đại như phụ vương mình. Mà vị Thái tử không hiểu vì sao ông ta không muốn gặp lại sẽ đến Trường Lăng của chúng tôi để thay thế vị trí của ngài."
Gió thu vẫn thế nhưng mỗi căn gác trong ngõ Ngô Đồng đều chợt trở nên rất lạnh lẽo.
Đa số người đứng xem là người nghèo hèn không có bao nhiêu kiến thức, nhưng lời của Đinh Ninh rất mạch lạc, cực kỳ rõ ràng, ngay cả bọn họ cũng nghe hiểu hết.
Thế nhưng loại đại sự như vậy có thể nói công khai giữa phố xá ư?
Gan của Đinh Ninh cũng lớn quá thể.
Như thể không để ý tới cảm nhận của Ly Lăng Quân ấy.
Rồi sau cảm giác kinh ngạc, mọi người lại không khỏi kiêu ngạo và đắc ý.
Ly Lăng Quân dù có xuất sắc, lợi hại ra sao thì cũng chỉ là người Sở.
Người Tần sao lại phải bận tâm đến cảm nhận của người Sở chứ.
Xử sự của Đinh Ninh mới đúng là tác phong của người Tần.
***
Trên gương mặt Ly Lăng Quân vẫn không có vẻ gì là nổi giận hay kinh ngạc, có điều lông mày y nhíu lại rất sâu.
Y từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh, nói rất nghiêm túc: "Nếu tất cả đều như cậu nói, nếu quả thực ta có thể trở thành vua của Vương triều Đại Sở, vậy thì không phải cậu nên thử cân nhắc thỉnh cầu của ta xem sao ư?"
"Trở thành một trong số các phi tần của phụ vương ngài ấy ư?"
Nghe được kiểu lời nói như thế, khuôn mặt Đinh Ninh bắt đầu phủ lên một tầng sương lạnh.
Việc Ly Lăng Quân và Trần Mặc Ly xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của hắn nên hắn vốn đã không cao hứng rồi, có điều Đinh Ninh vẫn cứ nhẫn nại là bởi hắn biết bình tâm thay đổi và sắp xếp lại còn quan trọng hơn nổi giận một cách vô nghĩa.
Nhưng giờ Đinh Ninh thực sự đã khó chịu rồi.
"Theo ý ngươi, đó là vận may hiếm có đúng không? Đáng lẽ bọn ta nên cảm ơn sự đàng hoàng và ban thưởng của ngươi, sau này tha hồ mà ăn sung mặc sướng? Không lẽ ngươi nghĩ bọn ta hèn kém đến mức đó ư?"
Hắn lạnh lùng nhìn Ly Lăng Quân, nói một cách thong thả và rõ ràng: "Hiện tại bọn ta ở lại Trường Lăng vẫn rất ổn, không lẽ ngươi tưởng ta sẽ để dì nhỏ đi theo ngươi vì khả năng kia, đi làm những chuyện đó?"
Gương mặt Ly Lăng Quân tĩnh lặng như trước nhưng trong đáy mắt lại bùng cháy, y bình thản nói: "Dùng một người mưu một quốc gia, đó không chỉ là vận may khó gặp. Dù cậu không thèm để ý hay hứng thú nhưng người khác có lẽ sẽ cảm thấy đó là chuyện có ý nghĩa, chung quy vẫn còn hơn ở đây bán rượu rồi cuối cùng là gả vào nhà buôn nào đó."
"Ngươi đang sỉ nhục dì nhỏ của ta đấy."
Đinh Ninh nở nụ cười, hắn nhìn Ly Lăng Quân, nói rất trang trọng: "Ngươi nhìn ta đã như vậy, dì nhỏ còn khó tính hơn ta nhiều. Mấy thứ ta không vừa mắt thì dĩ nhiên dì càng không thèm để ý."
Hắn nói hoàn toàn là sự thật.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quả thật so với tưởng tượng của đại đa số người còn kiêu ngạo và lạnh lùng hơn nhiều.
"Nếu đã thế thì đã quấy rầy rồi."
Ly Lăng Quân thoáng khom người, cẩn thận làm lễ, sau đó lịch sự xoay người đi về xe ngựa của mình.
"Có những cơ hội thoáng qua tức thì, cả đời đều khó mà gặp lại, nếu không bắt lấy thì chỉ sợ phần đời còn lại sẽ than thở đời này mình không đủ đặc sắc."
Ly Lăng Quân có tác phong quân tử nhưng Trần Mặc Ly rốt cuộc khó giữ bình tĩnh, gã nắm chặt chuôi kiếm của mình, các đốt ngón tay vì dùng sức nên trắng bệch ra. Lúc gã quay người bước đi, thở dài lầm lầm một câu này.
"Cả đời ta đây không đủ đặc sắc ư?"
"Ta lại mong có thể bình thường một tí, đừng có đặc sắc quá."
Nghe thấy câu nói như là nói cho chính mình nghe này của gã, Đinh Ninh gượng cười khó tả, thầm nói trong lòng.
***
Khi màn xe rủ xuống, ngăn cách với thế giới bên ngoài, gương mặt Ly Lăng Quân trở nên u ám và lạnh lùng.
Y có thể khẳng định Đinh Ninh tuyệt đối là một thiên tài chân chính.
Chỉ dựa vào vài tin đồn trong phố xá mà cậu bé quán rượu này có thể đưa ra phán đoán rõ ràng và kinh khủng như thế, thậm chí đối với đại thế của Vương triều Đại Sở xa xôi còn tinh tường hơn y.
Có điều thiên tài không thể làm việc cho y khiến y rất bực bội.
Hơn nữa, y không thể sử dụng được thiên tài thì rất có thể kẻ đó sẽ là địch thủ trong tương lai.
Xe ngựa đã bắt đầu chuyển bánh.
Bánh xe đè nát phiến đá trên đường, thùng xe thoáng nảy lên.
Y nhắm mắt lại, gương mặt càng thêm giá lạnh.
Cuộc nói chuyện vừa rồi đã đề tỉnh y rất nhiều, cũng lần nữa khiến y nhận thức rõ vấn đề này bức thiết như thế nào.
Bởi vì có điều mà Đinh Ninh không biết nhưng y biết rõ, đó là thân thể phụ thân hắn - Hoàng đế nước Sở mạnh mẽ và háo sắc - đã bắt đầu xấu đi.
Núi rộng sông dài, đường về nhà sao mà gập ghềnh dằng dặc.
Nhưng mà dù đường có xa gấp bội cũng chẳng dập được lửa giận trong lòng y.