Chương 35: Trường hợp đặc biệt
Sư huynh và tiểu sư đệ chào nhau, tông môn nạp người mới, tràng diện thực là ấm áp.
Hình ảnh đó làm cho kiếm khách áo xám cách đó không xa rung động.
Hắn biết thiếu niên ở quán rượu này nhất định không bình thường, nhưng không ngờ khi bị làm khó dễ ở ngay cửa sơn môn, lại có thể biểu hiện kinh người như vậy, giải quyết vấn đề nhanh gọn như vậy.
Tô Tần trầm mặc khoanh tay, không ai biết y nghĩ gì.
Trừ Thẩm Bạch và mười mấy đệ tử chặn đường lúc đầu đều như bị người ta tát cho mấy chục cái, những đệ tử chạy tới sau sau khi trải qua rung động thì đều lên tiếng chào mừng.
Nhưng không ai dám nghĩ, chuyện khiếp sợ Đinh Ninh mang tới hôm nay vẫn chưa dừng lại ở đó.
Từ trong Bạch Dương Động bay ra một người.
Đây là một đạo sĩ béo, tóc búi cao, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, lông mày thẳng tắp, như muốn rạch đứt da mặt.
Kiếm bên eo nhỏ và dài, vỏ kiếm làm bằng trúc, rộng không quá hai ngón tay, có thể tưởng tượng được thanh kiếm bên trong là hết sức nhỏ, nhưng chiều dài thanh kiếm lại vượt xa những thanh kiếm bình thường, dù đã được treo nghiêng, mà cũng gần muốn chạm đất.
Chuôi kiếm làm bằng san hô đỏ, cả chuôi kiếm vắt ngang trước người đạo sĩ, phần giữa của chuôi kiếm vừa vặn ở ngay phía trước tay phải.
"Đạo Ky sư thúc."
Đám đệ tử Bạch Dương Động đều cúi người hành lễ.
Lý Đạo Ky, không chỉ là một trong những người có tu vi cao nhất Bạch Dương Động, mà còn là người quản lý giới kiếm, đệ tử nào làm trái quy củ Bạch Dương Động, đều sẽ bị ông ta quyết định cách thức xử phạt.
"Đều ở hết đây để làm gì?"
Lý Đạo Ky không buồn nhìn ai, chỉ liếc qua Trương Nghi một cái, lạnh lùng nói: "Chuyện của động chủ giao ngươi quên rồi phải không?"
Trương Nghi giật mình, áy náy nói với Nam Cung Thải Thục và mấy tên đệ tử Thanh Đằng kiếm viện: "Thực là sơ sót, Trương Nghi phụng mệnh đưa chư vị sư đệ sư muội đi Kinh Quyển Động để học tập."
Đi Kinh Quyển Động học tập?
Đến lúc này đám đệ tử Bạch Dương Động mới hiểu vì sao đám người Nam Cung Thải Thục đến đây, trong lòng dâng lên cảm nhận vô lực và khuất nhục.
Ý chỉ Thánh thượng đã truyền đạt, Bạch Dương Động đã thuộc về Thanh Đằng kiếm viện, đệ tử Thanh Đằng kiếm viện đã bắt đầu đi vào Kinh Quyển Động của Bạch Dương Động để nghiên cứu học tập, nhóm người Nam Cung Thải Thục hôm nay chính là nhóm đầu tiên.
Lý Đạo Ky xoay người sang chỗ khác, giống như đi ra chỉ để nhắc nhở Trương Nghi mà thôi, nhưng lúc quay đi, lại lạnh lùng nói thêm một câu, "Động chủ có lệnh, bảo cho Đinh Ninh một suất đi vào Kinh Quyển Động chọn điển tịch nghiên cứu."
Những tiếng hít hơi không ngừng vang lên.
Đám đệ tử Bạch Dương Động lại tiếp tục lâm vào khiếp sợ.
Lý Đạo Ky lại như ngại khiếp sợ như thế chưa đủ, nên bồi thêm một câu, "Không giới hạn trong ngoài."
Trong nháy mắt, cả sơn môn lâm vào tĩnh mịch.
Ngoại trừ một ít bí thuật tông môn được truyền ra ngoài, trong Kinh Quyển Động chứa tất cả tâm pháp khẩu quyết của Bạch Dương Động, bao gồm cả những lý giải của các tu hành giả các đời của Bạch Dương Động lĩnh ngộ được trên con đường tu hành.
Dù có là đệ tử bổn môn, cũng phải học tập ít nhất nửa năm, mới được vào Kinh Sử Khố học tập.
Hơn nữa trong Kinh Quyển Động còn chia hai phần trong, ngoài.
Tâm pháp bên ngoài động tương đối dễ hiểu, tu luyện không có hạn chế đặc biệt, bất cứ đệ tử nội môn nào cũng được xem, nhưng điển tịch bên trong động thì khác, chúng tương đối thâm ảo, chúng có ghi chép tâm đắc của rất nhiều tiền bối đại năng, tuy không nhất định hoàn toàn trăm phần trăm chính xác, phải tự mình phân biệt, nên chỉ có những đệ tử đạt tới một trình độ nhất định, hoặc phải có sự cống hiến đạt tới trình độ mới được cho phép đi vào.
"Rốt cuộc là vì sao?"
Một tiếng kêu to vang lên phá vỡ sự im lặng. Người lên tiếng chính là Thẩm Bạch, y cảm thấy quyết định này quá mức không công bằng, ngay cả bản thân y cũng còn chưa được coi là đủ tư cách đi vào trong Kinh Quyển Động nghiên cứu thư tịch, nên dù có thể sẽ bị Lý Đạo Ky sư thúc nghiêm khắc trách phạt, y cũng không thể nào chịu được.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lý Đạo Ky không trách phạt gì cả, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ phun ra mấy chữ: "Trường hợp đặc biệt nên được xử lý đặc biệt mà thôi."
Thẩm Bạch ngây người.
Y nói không ra lời.
Đám đệ tử Bạch Dương Động chung quanh run người, mấy chữ này quả là có lý.
Vì biểu hiện nãy giờ của Đinh Ninh đã khiến họ phải đồng ý rằng hắn có thể phá lệ tiến vào Bạch Dương Động, thực sự không phải là vì có giao dịch gì đằng sau, mà vì động chủ đã phát hiện ra thiên phú đặc biệt của hắn.
Nếu đã có thể phá lệ không cần phải thi nhập môn, thì giờ lại phá lệ cho hắn đi thẳng vào Kinh Quyển Khố tu hành, cũng có vấn đề gì đâu?
Nhìn theo bóng lưng Lý Đạo Ky, đáy mắt Đinh Ninh lóe lên thần sắc khác thường.
Hoàng Hậu. . .
Hắn lại nhớ tới cái thân phận đầy chênh lệch, cái danh xưng quá mức xa xôi kia.
Hắn lại bất giác nhớ tới lão nhân tóc trắng, kiếm như Bạch Dương Giác.
Có thể đắc tội Hoàng Hậu,. . . Xem ra Bạch Dương Động này, không hề bình thường như người ta nhìn thấy.
***
Người đặc biệt có cách xử lý đặc biệt, Đinh Ninh đi theo Trương Nghi vượt qua tấm bia đá, lần này không còn ai lên tiếng ngăn trở.
Kiếm khách áo xám điều khiển xe ngựa rời đi, nhất định phải kể lại từng chi tiết chuyện ở nơi này cho Vương Thái Hư nghe.
Trương Nghi rất cẩn thận, vì đúng lúc ấy là giờ cơm trưa, y cho người chuẩn bị ít cơm nắm, qua khỏi sơn môn không lâu thì đưa cho Đinh Ninh và đám người Nam Cung Thải Thục.
"Trong Kinh Sử Động nghiêm cấm ăn uống, đến giờ ăn đương nhiên sẽ có người đưa cơm tới ngoài động, theo lệnh động chủ, Thanh Đằng kiếm viện mỗi người được phép vào nghiên cứu một ngày, còn về Đinh Ninh sư đệ. . . Động chủ không dặn ta, Lý Đạo Ky sư thúc cũng không nói rõ, nên ta nghĩ chắc là ngươi không bị giới hạn thời gian, ngươi muốn ở đó đến chừng nào chán thì ra."
"Chỗ ở ta sẽ chuẩn bị giúp ngươi, không cần phải lo. . . Về chương trình học, thời gian ngươi nhập môn khác với đệ tử bình thường, hơn nữa động chủ đã nói những trường hợp đặc biệt sẽ được xử lý đặc biệt, nên để ta tới xin ý kiến chưởng giáo."
Trương Nghi đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giải thích, Đinh Ninh đi theo, vừa ăn vừa quan sát vùng đất tu hành.
Trong Đại Tần vương triều, tông môn nhất đẳng đương nhiên là Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, hai đại tông môn này đều có đệ tử nội môn hơn một nghìn, đệ tử tạp dịch các cấp ở ngoại viện hơn vạn, đám đệ tử nội môn cả ngàn người đó đến từ khắp nơi trong Đại Tần vương triều, đều thuộc lớp nhân tài ưu tú nhất.
Hai đại tông môn này đương nhiên cao cao tại thượng, những tông môn còn lại căn bản không thể nào đánh đồng.
Ngoại hai đại tông môn, Đại Tần vương triều còn có hơn mười tông môn quan trọng, như Hoành Sơn Kiếm Viện là được Đại tướng quân ủng hộ mà hưng thịnh, như Mặc Khư Kiếm Quật, Chính Nhất Thư Viện Đẳng, vân vân, đều là những tông môn có nội tình thâm hậu.
Bạch Dương Động mỗi năm chỉ thu thêm mười mấy đệ tử, trong số đệ tử được xuất sơn, tu hành giả đạt đến đến Đệ Tứ Cảnh thượng phẩm không có được mấy người.
Thế nên dù Bạch Dương Động tham gia Mân Sơn kiếm, nhưng chưa bao giờ được thánh thượng ban cho cơ hội một năm một lần đi vào những đại tông môn để học tập hay tỷ thí, cho thấy Bạch Dương Động trước khi gia nhập vào Thanh Đằng kiếm viện thì chỉ là một tông môn tam lưu, không bằng cả những nơi tu hành ngoại viện của Mân Sơn Kiếm Tông.
Mà chỉ là một nơi tu hành hơi lâu đời mà thôi.
Đến bây giờ, Đinh Ninh mới có cơ hội nhìn rõ những kiến trúc của Bạch Dương Động, cái nào cũng có cột trụ chống đỡ, nằm ở hai bên dốc hạp cốc.
Đa số đều được xây trên vách núi, những cái ở giữa thì dùng cầu dây để kết nối.
Đa số chúng chỉ có cửa, bên trong đều là động quật.
Hạp cốc nằm ở giữa rừng cây, vẫn còn nguyên hình dạng, không có bất kỳ kiến trúc nào, cho thấy những tu hành giả đầu tiên của Bạch Dương Động chỉ đục động trên vách núi để cư trú mà thôi.
"Chỗ chúng ta tu hành đều ở trong động quật, trong động quật đông ấm hè mát,lại có một loại bạch thạch có khả năng hấp thu hơi nước, nên trong động quật không bị ẩm ướt như những nơi khác, nhưng bình thường gió núi rất to, sư đệ ngươi dáng người mảnh khảnh, lại không quen đường sá, đi lại một mình nhất định phải cẩn thận, đệ phải nhớ những nơi có thềm đá đệ có thể đến, nhưng những nơi nối bằng cầu dây thì phải được cho phép mới được vào. . ." Trương Nghi giới thiệu rất kỹ.
Đinh Ninh đột ngột xen ngang: "Sư huynh, đã là trường hợp được xử lý đặc biệt, nếu buổi tối ta muốn trở về Ngô Đồng Lạc thì có được không? Vì trong quán chỉ có một mình dì nhỏ, quạnh quẽ cô đơn, ta muốn quay về giúp dì làm việc."
Trương Nghi giật mình, đáp: "Nếu người khác thì chắc chắn là không được, nhưng là sư đệ. . . để ta tới hỏi Đạo Ky sư thúc hoặc động chủ rồi trả lời cho đệ sau."