Kiến Long

Chương 120: Thương hải tang điền, quyết chí thề không đổi

Vẻ mặt Cố Phù Du vẫn chưa buông lỏng, nàng khoanh tay, hỏi: "Vậy được, ta hỏi ngươi. Năm đó ngươi phong ấn Chu Yếm, dùng cơ thể áp trận, Chu Yếm không thể thoát ra. Bây giờ mất đi cơ thể đại năng áp trận, sức mạnh của Chu Yếm lại tăng cường, coi như sửa chữa trận pháp, không có cơ thể ngươi áp trận, sau khi sửa chữa nó vẫn có thể phá vỡ trận pháp như cũ, được, phá vỡ một lần, chúng ta đi sửa chữa một lần, nhưng sửa sửa chữa chữa, những trận pháp đó chịu được mấy lần dằn vặt? Hay là nói, ta đến nằm bên trong Nhị Châu Hàn Cung, dùng thân thể này đi áp trận?"

"Việc này không cần lo lắng."

Thanh Quân cười tủm tỉm. Cố Phù Du cảm thấy nàng đang có ý đồ xấu. Đúng như dự đoán, Thanh Quân mềm nhẹ nói: "Không phải ngươi có Ẩm Hận sao."

Sắc mặt Cố Phù Du tái mét. Thanh Quân chắp tay trước ngực, áp sát vào mặt, cười nói: "Ai da, đó đúng là một món bảo bối, đồ nhi à, ngay cả sư phụ cũng không thể không bị tư tưởng kỳ diệu của ngươi thuyết phục."

Thanh Quân chậm rãi nói: "Khôi phục trận pháp, hoàn thiện rồi tăng cường. Nếu như dùng nó làm mắt trận của Liên Hoàn Trận, trận pháp hơi có tổn hại, nó có thể sửa chữa, nếu như Chu Yếm phá vỡ trận pháp, nó có thể triển khai trận pháp một lần nữa, một lần rồi một lần, một lần càng hoàn thiện hơn một lần, một lần càng mạnh mẽ hơn một lần."

Thanh Quân nói: "Bảo bối này quả thật chính là được làm riêng để trấn áp Chu Yếm mà."

Cố Phù Du mím môi không nói gì. Thanh Quân liếc nhìn vẻ mặt của nàng, hai người giờ phút này tâm ý tương thông, mặc dù có rất nhiều lời không nói cũng đã có thể cảm nhận được. Thanh Quân nói: "Dùng một thanh kiếm đổi lấy cơ thể của một con Thanh Loan Đại Thừa kỳ ——"

Thanh Quân sờ sờ mặt, cười nói: "Còn là dung mạo thượng giai."

Cố Phù Du: "..."

Thanh Quân nói: "Đây chính là buôn bán người khác hâm mộ không thôi."

Quả thật như Thanh Quân nói, dùng Ẩm Hận làm mắt trận, lựa chọn tốt nhất, sẽ không có linh vật nào thích hợp để trấn áp Chu Yếm hơn Ẩm Hận. Khách quan đến xem, đây là giao dịch đáng giá. Nhưng Cố Phù Du ký thác tình cảm khác nhau lên Ẩm Hận, nên khó có thể tính toán nó có giá trị bao nhiêu.

Bây giờ Ẩm Hận thật vất vả sinh linh trí, cũng không thể thoải thoải mái mái bỏ nó.

Thanh Quân nói: "Linh kiếm, lại luyện một thanh là được."

Cố Phù Du lạnh lùng liếc nàng một lúc, sau một hồi nói: "Tạm thời không đề cập tới Ẩm Hận. Lần đi trong lòng tòa hắc sơn đó, có nguy hiểm không."

"Đương nhiên nguy hiểm." Thanh Quân cười nói: "Nhưng ta tin các ngươi có thể vượt qua cửa ải khó khăn."

"A..." Cố Phù Du nói: "Nếu ta nói ta không đi, ngươi tính như thế nào."

Khóe miệng vẫn luôn nhếch lên của Thanh Quân chậm rãi hạ xuống, hơi nhìn Cố Phù Du, oai nghiêm, nghiêm túc, làm tộc trưởng Thanh Loan tộc, nàng tự có khí thế của nàng: "Ngươi cũng sẽ không muốn một ngày tỉnh lại, không hề chuẩn bị, lại phát hiện bản thân đã ở trong phong ấn Chu Yếm."

Cố Phù Du trong lòng buồn phiền thở dài, Thanh Quân vẫn có thể khống chế cơ thể, nếu như Thanh Quân nhân lúc mình yếu đuối, đoạt lại cơ thể, đi đến bên trong hắc sơn, cũng không phải không thể. Bản thân là bị động.

Hơn nữa...

Thanh Quân sâu xa nói: "Hơn nữa, chuyện này Tiểu Bạch Long đã biết rồi, ngươi cảm thấy nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn?"

"A..." Không đề cập tới Chung Mị Sơ vạn sự đều yên, nhắc tới Chung Mị Sơ, nàng chính là ngũ tạng đều thiêu, khói xông tận sao trời.

"Ta nói ngươi yêu ai yêu cả đi đường, ít nhiều gì yêu quý nàng, nhưng hóa ra cũng lợi dụng nàng!"

Thanh Quân không nói gì, thật lâu sau, mỉm cười nhẹ giọng: "Bây giờ các ngươi có thể có nhiều chỗ hơn so với chúng ta lúc đó mà."

"Ngươi!" Cố Phù Du đột nhiên ngồi dậy, cần phân biệt rõ ràng với Thanh Quân, nàng và Chung Mị Sơ không giống với hai người bọn họ, lại cảm thấy ánh sáng chói mắt, híp híp mắt, lại mở, đã không phải nơi tối tăm mờ mịt kia, mà là tẩm điện của nàng.

Sau khi nàng hôn mê. Chung Mị Sơ ôm nàng ngồi trên giường, nàng ngủ ở trong lòng Chung Mị Sơ. Lúc này đột nhiên ngồi dậy, đối mặt với Chung Mị Sơ, tay còn nắm lấy vạt áo của Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du nghiến răng nghiến lợi. Chung Mị Sơ: "..."

"Lúc nãy Thanh Quân đi ra, cho nên ngươi ngủ thiếp đi." Cố Phù Du đã biết sự tồn tại của Thanh Quân, Chung Mị Sơ cũng không cần tiếp tục giấu nàng, nhưng là nàng thấy biểu tình này của Cố Phù Du, đoán rằng Cố Phù Du đã biết được.

Cố Phù Du tỉnh lại, vẫn cứ tức giận không thôi: "Thanh Đế tốt, Thanh Đế tốt! Từ lúc bắt đầu đã tính kế!"

Chung Mị Sơ cũng không biết chuyện Cố Phù Du đã gặp gỡ Thanh Quân trong mơ. "A Man, ngươi đang nói cái gì?"

Cố Phù Du thở phì phò xuống giường, đi đến trước bàn, rót một chén trà, uống một hơi cạn sạch, lại bước nhanh đi về, thở phì phò ngồi xuống, thật sự tức giận đến hoảng, mấy lần mở miệng cũng chưa nói một chữ, một lúc lâu sau, hơi bình phục một chút, nói: "Năm đó ta xuống hắc sơn, đến rừng Lạc Đường, mới đầu Thanh Mạn cũng không ưa ta, xém xíu nữa đánh chết ta, nhưng đến lúc sau, nàng đối xử với ta giống như biến thành người khác, không chỉ đem nửa quyển Kỳ Môn cho ta, cũng sẽ cho ta một ít chỉ điểm, quan tâm đến ta nhiều hơn, lúc đó ta nói thái độ của nàng chuyển biến không có nguyên do, kỳ thật đều là được Thanh Quân sai khiến."

"Từ khi ta chiếm cơ thể của nàng, nàng có thể nhìn thấy cuộc đời của ta, ta suy nghĩ cái gì, truyền Kỳ Môn cho ta, để Thanh Mạn giúp ta quen thuộc cơ thể, nàng đều đang tính kế."

Chung Mị Sơ nghe thấy bên trong có nhiều bí ẩn, những gì Cố Phù Du nói chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm, nhưng Chung Mị Sơ cũng đã có suy đoán đại khái ở trong lòng, nàng nói: "Nàng tính toán cái gì?"

"Nàng dự định đi vào trong lòng núi phong ấn Chu Yếm." Mặc dù Cố Phù Du tức giận, cũng không thể không khâm phục Thanh Quân dụng tâm, khẽ thở dài một tiếng.

Những chuyện này nói ra thì rất dài, dăm ba câu không thể nói rõ, hơn nữa quấn quanh chuyện cũ, Cố Phù Du nghĩ tới khi tâm ý tương thông với Thanh Quân, nhìn thấy những chuyện kia, không kìm lòng được nhìn thẳng vào Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ hỏi: "Trên mặt ta có gì sao?"

Cố Phù Du thu hai chân về trên giường nhỏ, lao về phía trước, nhào vào trong lòng ngực Chung Mị Sơ, ôm nàng.

Chung Mị Sơ khẽ cười, ngón tay chơi đùa mái tóc dài của nàng: "Làm sao vậy?"

Cố Phù Du nói: "Năm đó trấn áp Chu Yếm, người dẫn đầu Long tộc là Đế Ất, hắn là thân mật của Thanh Quân."

Tay Chung Mị Sơ dừng lại, người này, nàng biết, Thanh Quân từng nói. 

"Ta nhìn thấy ở trong ký ức của nàng, Thần Long dùng thân mình làm xiềng xích, trói buộc Chu Yếm, nàng mang theo tộc nhân Thanh Loan tộc thiết trận. Nàng vốn muốn ở lại trong lòng núi, thế nhưng không thể, ở ngoài núi có hai tầng trận pháp cần nàng đến tự tay thiết lập. Tộc nhân của nàng cũng không cho phép nàng ở lại trong núi, đưa nàng ra ngoài." Giọng điệu Cố Phù Du nặng nề: "Tất cả Thần Long đều bị nhốt ở bên trong phong ấn, lần từ biệt này, chính là vạn năm."

Chỉ cần nghe Cố Phù Du miêu tả, Chung Mị Sơ đã có thể mường tượng tình hình trận chiến khốc liệt năm đó, nàng khẽ thở dài: "Gần trong gang tấc, xa tận chân trời."

Cố Phù Du vừa nghĩ tới việc Thanh Quân thậm chí tính cả Chung Mị Sơ ở trong kế, liền nói không được lời hay, nàng nói: "Cũng không phải vậy. Lấy sức mạnh lúc trước của Chu Yếm, vốn cũng không cần Thanh Quân dùng cơ thể áp trận, nói vậy nàng là hối hận không thôi, cho nên đem lăng mộ của mình đặt ở trên đỉnh ngọn núi, hy vọng cách Đế Ất gần một chút. Lại có ích lợi gì, dù sao cả đời đều không gặp được."

Nàng lại nghiến răng nói: "Cho nên nàng đem chủ ý đánh lên trên người ta."

Chung Mị Sơ đã có thể rõ ràng, Thanh Quân đã có thể biết được suy nghĩ của Cố Phù Du, tất nhiên biết dự định báo thù của nàng, ngọn lửa chiến tranh ở Nam Châu được dấy lên, khiến thực lực của Chu Yếm tăng nhiều, không có thân thể Thanh Quân ở đỉnh núi áp trận, Chu Yếm vô cùng có khả năng phá nát phong ấn. Nhưng mà đối với việc này, Thanh Quân đã sớm dự đoán được, lại chưa từng nói tới một chữ, không có một câu cảnh giác khuyên bảo, bởi vì để Chu Yếm phá vỡ một lỗ hổng của trận pháp, có thể cho người khác ra vào, đó là điều nàng chờ đợi.

Cố Phù Du nói: "Chỉ đợi ta giao chiến với Tả gia, để Chu Yếm hấp thu đủ sức mạnh, có thể tổn hại trận pháp, để người khác ra vào, lại không cho ta giao chiến với Tam Tông, để tránh sức mạnh của Chu Yếm quá mạnh, hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, chạy thoát, làm hại nhân gian, chúng ta không còn cách xoay chuyển trời đất. Sau đó, chỉ cần ta đi vào trận pháp ở trong lòng núi, để ý thức của nàng phân tán ở nơi an nghỉ của Đế Ất, để cho linh hồn nàng đoàn tụ với Đế Ất."

"Chuyện phiền phức còn lại, tự có ta "đệ tử" truyền thừa này của nàng giải quyết cho nàng!" Cố Phù Du cắn thật mạnh hai chữ đệ tử: "Ta có được Kỳ Môn, không chỉ biết được làm sao sửa chữa trận pháp, ha, còn không công luyện một thanh tuyệt thế thần khí để trấn áp Chu Yếm cho nàng. Vừa thành toàn tương tư của nàng, để cho nàng cùng thân mật chết chung một huyệt, vừa chu toàn đại cục, không cho Chu Yếm ra ngoài, đảo loạn nhân gian. Nàng nghĩ cũng thật chu toàn!"

Chung Mị Sơ yên lặng, nhớ đến dáng vẻ ngày đó khi Thanh Quân nói đến Đế Ất, không khỏi sinh lòng thương xót, rất là cảm khái, trong lòng có thể lý giải nàng làm những tính toán này: "A Man, Thanh Quân là thuận theo tình thế mà làm, mới đầu những chuyện kia cũng không phải nàng uy hiếp ngươi đi làm, nàng thậm chí cung cấp rất nhiều trợ giúp cho ngươi, chuyện bây giờ, dù cho nàng không đề cập tới, chúng ta cũng phải nghĩ cách đi sửa chữa trận pháp phong ấn Chu Yếm."

"Ta biết, ta đương nhiên biết..." Nàng đương nhiên rõ ràng Thanh Quân không nợ nàng cái gì, chỉ là buồn bực khi bị tính kế, mọi chuyện bị Thanh Quân nắm giữ ở trong lòng bàn tay, huống chi ——

"Nhưng nàng cũng tính ngươi vào kế, địa phương phong ấn Chu Yếm vô cùng nguy hiểm, nàng lại nói cho ngươi, nàng biết rõ ngươi biết được nhất định sẽ đi."

Mi tâm Chung Mị Sơ khẽ nhúc nhích, ánh mắt âm trầm, giọng điệu nguy hiểm: "Nghe ý tứ trong lời của ngươi, nếu như Thanh Quân không nói chuyện này với ta, nếu như ngươi đồng ý muốn đi, ngươi cũng sẽ không nói cho ta, sẽ không để cho ta cùng đi vào với ngươi."

Toàn thân Cố Phù Du run lên, ngập ngừng nói: "Ta không phải ý này..."

"Ta là nói, là nói ——" Dưới tình thế cấp bách, Cố Phù Du cuống quít bổ sung: "Ngay cả tai hại phong trận ở bên trong Liên Hoàn Trận nàng đều nghĩ tới, để ngươi lại phong trận, ta còn có thể triệu hồi ngươi ra ngoài. Sẽ không hy sinh ai phải ở lại trong trận làm bạn với Chu Yếm..."

Nhận ra mình dưới tình thế cấp bách nói lỡ lời, Cố Phù Du đột nhiên ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn Chung Mị Sơ, đáng tiếc, người này nghe không sót một chữ, nghe được tất cả.

Cố Phù Du thật sự muốn tát mình một bạt tay, Chung Mị Sơ ban đầu vốn sẽ muốn đi theo, lần này, càng sẽ không mặc kệ.

Chung Mị Sơ lại cười nói: "Xem ra, ta không đi không được."

Cố Phù Du vùi mặt vào trong tay, cáu giận Thanh Quân: "Nàng thật đúng là nghĩ đến chu toàn cho chúng ta."

Chung Mị Sơ nói: "Nàng nhớ chúng ta là vãn bối, mọi mặt đều nghĩ chu toàn, hy vọng thập toàn thập mỹ, không thiếu một chỗ. Tất nhiên là nàng phí rất nhiều tâm tư."

Cố Phù Du bỗng nhiên ngẩng đầu, kêu lên: "Ta đang nói trái ý mình. Ngươi còn thay nàng nói chuyện. Trong phong ấn nguy hiểm vô cùng, cũng không phải vạn sự không lo, nàng ném ngươi vào, chính là không được!"

Ý cười của Chung Mị Sơ dần dần sâu, nói: "Ta biết tình cảm nàng dành cho Đế Ất, cho nên đối với hành động của nàng, khá có thể lĩnh hội thôi."

Thương hải tang điền, quyết chí thề không đổi.

"Ngươi!"

Cố Phù Du khẽ cắn môi, trừng nàng hồi lâu, bỗng chốc vươn tay ra, động tác mau lẹ, kẹp lấy má Chung Mị Sơ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chung Mị Sơ, dùng tay xoa mạnh vào nơi lúc trước Thanh Quân chạm qua, cho đến khi đem tóc đen được chải gọn gàng của Chung Mị Sơ rối tung lên, tung bay, lúc này mới chịu bỏ qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất