Kiều Tàng

Chương 100

Miên Đường bị Lý ma ma nhắc nhở, mới phát hiện mình thất thố, vội vàng thu mắt lại, bày ra được chút dáng vẻ e lệ của tân nương.

Hoài Dương vương đưa lụa đỏ thêu chỉ vàng cho Miên Đường, hai người mỗi người cầm một đầu, một trước một sau, đi qua cầu đá.

Đám đông vây xem không khỏi cảm thán, hóa ra cây cầu được phủ sa bàn*, vừa nhìn là thấy toàn bộ Chân Châu dưới chân.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

*Mô hình cát.

Thì ra địa phương có tập tục hôn lễ đi vòng quanh thành. Có điều bây giờ Miên Đường đang mang thai, Thôi Hành Chu không nỡ để nàng đi vòng quanh thành, vì thế sai người dựng sa bàn Chân Châu dưới cầu. Đi qua cầu cũng coi như là đi vòng quanh toàn thành.

Sa bàn đó được người có tay nghề lão luyện trong đội quân Chân Châu làm, hồ nước cầu nhỏ, các cửa hàng trên phố giống y như thật, làm cho bọn trẻ con cúi người cẩn thận nhìn xem phủ trạch mình ở đâu, cả đám xem đến cười ha ha.

Những quý phụ nhân thì vừa thấy mới mẻ vừa thấy Hoài Dương vương đúng là quá chiều chuộng tân nương.

Nghe nói mấy ngày trước, Vương phi mới qua cửa mang giày không vừa chân làm ma sát rách da chân, cho nên sáng sớm Vương gia đã sai quản sự thông báo với khách khứa và bạn bè, tân nương không khỏe, sau khi bái lạy thiên địa, uống rượu hợp cẩn phải vào giường động phòng ngồi sớm. Miễn nháo động phòng, mong các tân khách dùng bữa uống rượu nhiều chút, đừng đến phòng tân hôn.

Hoài Dương vương không nói, cả thành Chân Châu cũng hiếm có ai dám nháo động phòng của Vương gia, căn bản là không có ai đi nháo cả.

Có điều Triệu Tuyền lại hụt hẫng một phen, buồn bã nhìn bạn tốt dắt nữ tử lộng lẫy rạng rỡ đi qua cầu nhân duyên, tiến hành lễ nạp thái ở cao đường trong sự chúc phúc của khách khứa và bạn bè.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vì định ngày làm lễ vội vàng cho nên Đại cữu cữu Lục gia ở Tây Châu mới đi được nửa đường, không có người thân đưa tiễn. Cũng may Hoài Dương vương kết giao với không ít người tri thức lịch sự tao nhã ở Chân Châu, tùy tiện đưa mấy cao nhân giỏi thi giỏi họa râu bạc trắng ra làm thúc công thân thích với Miên Đường, coi như không mất thể diện, ngày đại hỉ làm gì có ai đi túm tay áo mấy đại sư hỏi xem gia phả nhà bọn họ có tên Hoài Tang huyện chủ không.

Trong đoàn người bạn bè thân thích của Liễu Miên Đường, thế mà nàng thật sự có vài người nàng có qua lại, Hạ gia Hạ Trân là một trong số đó.

Nói thật, nếu không phải lúc trước, khi Hạ Trân gặp nàng, vô ý nói ra chuyện kỳ lạ ở bến tàu Huệ Châu chỗ Tuy Vương, thì Miên Đường cũng không cảnh giác kịp thời, nghĩ ra chuyện Tuy Vương muốn phái người đánh lén Chân Châu.

Miên Đường cảm thấy giữa người với người đều thuộc hai chữ duyên phận, chẳng qua có người kết phải nghiệt duyên, có người kết được phúc nguyên*.

*Niềm hạnh phúc nguyên vẹn, nói nôm nà là mối duyên tốt.

Sau khi nàng mất trí nhớ, tỷ muội thật lòng kết giao có nữ vương Man nhân ở Tây Bắc là một, Hạ tam tiểu thư cũng tính là một người nữa.

Huống chi vị Hạ tiểu thư này ý muốn dựa vào Vương phi tìm lợi, mở rộng thương lộ cho mình.

Vì thế tình hữu nghị này khá dễ duy trì.

Trước giờ Miên Đường đối xử với bằng hữu rất rộng rãi, cho nên nàng mời Hạ Trân đến dự ngày đại hỉ của mình.

Hạ Trân đứng trong đám người, chớp chớp mắt nhìn nàng, trông không giống cảm động khóc đến mức mắt bị co giật.

Miên Đường nhìn nàng ta, thấy nàng ta nháy mắt vẫy tay trông khẩn thiết lắm, nên nhân lúc Phương Hiết đỡ mình quỳ xuống hành lễ với thái phi, nàng nói nhỏ với Phương Hiết: “Lát nữa ngươi đi tìm Hạ tam tiểu thư, hỏi xem nàng ấy muốn nói gì với ta.”

Phương Hiết nghe xong nhanh chóng gật đầu, đợi Miên Đường và Vương gia xong lễ, có thị nữ mang trái bầu có dán bốn chữ vàng “Bách niên hảo hợp” cho Vương gia và Vương phi cùng cầm dao vàng bổ thành hai nửa, mỗi người cầm một nửa rót rượu ngon vào, vòng tay qua nhau uống, uống rượu hợp cẩn xong chính thức trở thành phu thê.

Miên Đường nhấp một ngụm nước sôi để nguội, hẳn đây là Vương gia sai người đổi rượu mừng thành nước trong, không khỏi nhìn Thôi Hành Chu mỉm cười.

Thôi Hành Chu cũng nhìn nàng hết sức cưng chiều, từ nay về sau, nữ tử này chính là vợ của hắn, nếu lại muốn chạy lấy người, phải xem hắn có đồng ý hay không!

Miên Đường không biết suy nghĩ đang quẩn quanh trong lòng phu quân mình, nàng quay mặt đi, mỉm cười đón nhận lời chúc phúc của mọi người, thoáng nhìn thấy Hạ tam tiểu thư kéo Phương Hiết sang một bên nói nhỏ.

Thôi Hành Chu không muốn để Liễu Miên Đường mệt mỏi quá, cho nên sau khi làm lễ bái đường, lập tức đưa nàng vào động phòng.

Tân nương tử có thể lười biếng nhưng tân lang nhà quan như Thôi Hành Chu không thể trốn được.

Hôm nay thủ hạ trong quân của hắn đến rất đông, quyết ý muốn chuốc say hắn, đối với mấy thủ hạ vào sinh ra tử đó, Hoài Dương vương không từ chối được, cho nên dặn Miên Đường lát nữa ăn một ít gì đó rồi ngủ trước, hắn ra đại sảnh tiếp khách.

Chốc sau, Phương Hiết vội vàng đi tới, Miên Đường bảo Huyễn Tuyết và Nhạn Dung đi lấy ít thức ăn cho nàng, sau đó mới hỏi Phương Hiết: “Hạ tam tiểu thư nói gì với ngươi?”

Phương Hiết nhanh chóng đáp: “Tam tiểu thư nói, hôm nay ở ngoài cổng thành Chân Châu, lúc Tam tiểu thư xếp hàng chờ vào thành, nghe thấy một nam nhân trông có vẻ lưu manh nói khoác với người chờ vào thành, nói gã là ca ca ruột của Vương phi mà Hoài Dương vương muốn cưới.”

Miên Đường nghe vậy chau mày: “Cái gì?”

Phương Hiết nói tiếp: “Hạ tam tiểu thư cũng hết hồn, tất nhiên phải cẩn thận đánh giá người này. Lúc ấy bên cạnh nam tử này còn có người khác, hình như nói nhỏ dặn gã bé miệng thôi, đừng làm hỏng đại sự nhận lại huynh muội. Tam tiểu thư cảm thấy có chút kỳ lạ, thấy nam tử này quần áo rách rưới, mặt toàn bùn đất, trong khi mấy người bên cạnh đều mặc áo gấm, không tương xứng, nhìn thế nào cũng không giống đi cùng nhau, sợ là họ hàng xa nghèo khó lúc trước của ngài đến làm thân kiếm chuyện này nọ. Lúc ở vương phủ, đột nhiên cái người ở đâu nhảy ra này không biết nặng nhẹ, kêu mặt mũi của vương phủ vứt xó nào rồi? Lúc ấy tiểu nhị ở cửa hàng ngài là Lục Nghĩa dẫn mấy huynh đệ đi theo Hạ tam cô nương tới đưa quà cho ngài, Lục Nghĩa nghe Hạ tam cô nương nói ra nghi ngờ, bảo đệ đệ y là Lục Toàn giả vờ đánh mất túi tiền, kéo hán tử nghèo kia đi. Quan sai nghe tin, bắt giam bọn họ vào quan phủ hỏi chuyện. Hạ tam cô nương sợ trong đó có gì không ổn nên muốn báo cho ngài một tiếng, để ngài chuẩn bị trước.”

Miên Đường nghe xong chau mày. Nếu phải nói thì, nàng thật sự có một vị huynh trưởng bị sung quân.

Lúc trước, sau khi nàng và Thôi Hành Chu làm hòa, hắn từng có ý đón huynh trưởng nàng về. Nhưng khi nàng xem qua ghi chép về huynh trưởng, Liễu Miên Đường dịu dàng xin miễn ý tốt của Vương gia.

Huynh trưởng Liễu Triển Bằng phạm tội chồng chất, bởi vì tham ô mà làm rất nhiều học trò lỡ mất tiền đồ, thậm chí còn có một học trò tâm cao khí ngạo treo cổ tự sát do gã vì tình riêng mà làm chuyện sai trái, làm rối loạn kỉ cương. Một mạng người sống sờ sờ, sao có thể chuyện to hóa nhỏ?

Do án tử này mà, phần lớn quyền lực phụ thân nắm trong tay được dùng sai chỗ, bị chém đầu trên pháp trường. Còn huynh trưởng Liễu Triển Bằng cũng bị sung quân ở biên cương.

Miên Đường cảm thấy từ bé lớn đến huynh trưởng bị phụ thân nuông chiều hư, thậm chí đến cuối cùng phụ thân vẫn sẵn lòng đi tìm chết vì đứa con trai này.

Nhưng nàng không phải là phụ thân, không có nghĩa vụ tiếp tục nuông chiều huynh trưởng không hiểu chuyện.

Vương pháp công bằng, gã tự làm tự chịu phạt, thuận tiện sám hối quá khứ của mình, làm lại người tốt, hà tất phải lén dùng quyền lợi mở cửa thả hạng người ngu xuẩn không thay đổi ra?

Hiện tại, thời hạn sung quân còn lâu mới xong, nếu người lưu vong đó thật sự là Liễu Triển Bằng, tại sao xuất hiện ở Chân Châu cách xa ngàn dặm? Còn luôn miệng muốn nhận làm thân với nàng?

Miên Đường nhíu mày suy nghĩ một lúc, phân phó Bích Thảo: “Đi lấy một bộ nam trang đến cho ta, ta đến phu nha Chân Châu xem thử.”

Phương Hiết và Bích Thảo nghe mà trợn tròn mắt, Phương Hiết khuyên can: “Huyện chủ… Hôm nay là ngày đại hỉ của ngài và Vương gia, nào có chuyện tân nương không ngồi trong phòng động phòng mà đi đến nhà ngục hỏi chuyện? Vương gia mà biết, chắc chắn sẽ phạt nặng hai người bọn nô tỳ, mong huyện chủ nghĩ lại!”

Trước giờ Liễu Miên Đường làm việc đều bất chấp theo lá gan lớn của mình. Bị hai nha đầu nhắc nhở, nàng mới nhớ ra thân phận của mình.

Lúc này Lý ma ma vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe mới lên tiếng: “Vương phi, hà tất ngài phải tự đi, mặc kệ người nọ có phải Liễu công tử hay không, hôm nay không nên đón y vào phủ. Chờ qua đêm rồi ta phái người đến huyện nha nói chuyện, bảo bọn họ chiêu đãi rượu thịt ngon cho vị công tử đó trước.”

Miên Đường nghe vậy nhướng mày: “Lý ma ma, bà có người quen ở huyện nha?”

Lý ma ma ngượng ngùng cười: “Hôm nay tiểu nhi thi đậu, được Vương gia đề bạt, làm Huyện thừa huyện Triệu ngoại thành Chân Châu, nếu bọn họ bị bắt ở ngoài thành, hẳn là ở phủ của tiểu nhi ta.”

Triều đại mở rộng dân phong*, không giống tiền triều cấm gia nô tham gia khoa khảo, ngoại trừ “Công thương” và tội phạm không được làm quan, những người khác không bị cấm.

*Dân phong: tinh thần nhân dân.

Cho nên rất nhiều người hầu trong vương phủ nhà cao cửa rộng có tài, có nhiều đường tắt để thăng tiến hơn con cháu nhà bình thường trong sạch. Xem ra nhi tử của Lý ma ma là như thế.

Miên Đường nghe mà bị dọa cho nhảy dựng: “Hóa ra bà đã là mẹ của Huyện thừa, thế mà ngày ngày ta lại sai bà bưng trà rót nước…”

Lý ma ma phất phất tay nói: “Vương phi ngài đừng đùa ta, bởi vì nô tài không bao giờ mất thân phận nô tài đâu. Dù tương lai đứa con này của nô tài có làm tướng thì vẫn là người hầu trong vương phủ! Là nô tài của Vương gia, huống chi là bà già ta? Có thể bưng trà rót nước cho ngài, đây là phúc phận bà tử ta tu luyện mấy đời!”

Lâu rồi Miên Đường chưa thấy Lý ma ma đen mặt với mình, giờ vị ma ma này khiêm tốn như gió ấm ngày xuân, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười. Khó trách bà có thể rong ruổi trong vương phủ nhiều năm, quả nhiên là một bà lão thành tinh, hiểu biết nên có thái độ với trên dưới như thế nào, ngoài ra công phu tâng bốc còn hết sức tự nhiên, đủ để hai nha hoàn bên cạnh nàng học hỏi cả đời!

Nếu là người một nhà với Huyện thừa của huyện Triệu, thế thì tốt rồi. Sau khi được Miên Đường phân phó, Lý ma ma xoay người đi ngày, tất nhiên có xử lý chuyện này thỏa đáng.

Lòng Miên Đường không thả lỏng nổi. Nàng sợ khách khứa biết được gia thế của nàng, nếu huynh trưởng nàng xuất hiện ở đây, chắc chắn là bị người có ý đồ riêng xui khiến, lập mưu định làm Hoài Dương vương mất mặt.

Tưởng tượng cảnh một người vừa mới bị lưu đày về, còn chưa tắm rửa sạch rận trên người, đứng ở trước vương phủ “muội phu mở cửa”, phải chấn động đến cỡ nào đây.

Cũng may Hạ Trân tinh mắt, mà vừa hay huynh đệ Trung Nghĩa cũng đi theo nàng ấy vào thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất