Kiều Tàng

Chương 94

Có điều nghe xong, thái hầu phu nhân nghe thấy có mùi không đúng.

Tuy trong lời nói Sở thái phi không có ý trách giận nhà muội muội nhưng thái hầu phu nhân là cái người sáng suốt, lập tức nghe ra mấu chốt, cả giận nói: “Thái phi nhân hậu quá, có điều muội muội đó của thái phi… Chẳng nghĩ cho thái phi chút nào!”

Sở thái phi thở dài một hơi nói: “Ta chỉ có mỗi một người muội muội này, muội muội bị cha nuông chiều quá, người làm tỷ tỷ như ta không thể bỏ mặc được, sau này xuống hoàng tuyền gặp cha mẹ, hẳn sẽ bị hai người họ trách mắng. Đứa nhỏ Hành Chu kia cũng vậy, dây dưa kéo dài mãi, cũng không báo cho ta biết bây giờ di mẫu của nó thế nào rồi, lòng ta không buông xuống được, sức khỏe không tốt lên được.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi nói xong, Sở thái phi còn cố tình liếc qua Miên Đường, hiển nhiên là trông chờ Miên Đường nói vài lời với nhi tử thay bà.

Miên Đường thì không nhìn thái phi, chỉ chú tâm ăn miếng bánh ngọt trong tay. Gần đây không biết tại sao, nàng ăn rất được, một bữa cơm ăn hai bát to vẫn không đủ.

Về phần lời của Sở thái phi nói với nàng, nàng cũng chỉ vờ không nghe thấy. Ban đầu nàng cảm thấy Nhị cữu cữu bên nhà ông ngoại đã đủ hại chết người ta rồi, thế mà vị Liêm di mẫu này còn ác hơn cả Nhị cữu cữu nữa, bà ta không chỉ nói bậy nói bạ sau lưng, gây sóng gió cho người ta mà còn kéo chân sau người ta trong lúc hiểm nguy nữa.

Có điều đó là muội muội ruột của Sở thái phi, nếu thái phi không ngại thì người làm con dâu tương lai như nàng tất nhiên là không dám nói gì, nhưng cũng không đến mức nhiệt tình lo lắng cho Liêm gia là được.

Sau khi nói chuyện phiếm với thái hầu phu nhân một lúc, Miên Đường phải đi đưa cơm cho Hoài Dương vương.

Dạo này hắn qua đêm ở công nha, mấy chuyện khác vẫn ổn nhưng ăn uống không hợp khẩu vị. Cho nên buổi trưa ngày nào Miên Đường cũng đưa cơm cho hắn, tiện thể mang cơm tối qua luôn.

Mặc dù Lý ma ma không có ở đây nhưng Miên Đường cũng học được ba phần chân truyền, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng sẽ rửa tay tự mình nấu cơm canh, ngoại trừ nấu mấy món sở trường, nàng còn cố tình cắt dưa lê ngọt cho Hoài Dương vương sau khi nấu cơm xong.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chuẩn bị hộp thức ăn và thay y phục xong, thái phi lại gọi người kêu nàng đến nói chuyện, trao đổi trực tiếp với nàng, bảo nàng nói giúp với nhi tử, mau cứu nhà di mẫu.

“Ta biết là đứa nhỏ Hành Chu rất nghe lời ngươi, ngươi đi nói với nó, nào có chuyện thân thích gặp nạn mà nó lại không ngó ngàng tới?”

Miên Đường mỉm cười, đưa một miếng dưa lê cho thái phi, sau đó chậm rãi nói: “Thái phi nhân hậu, vãn bối phải học tập thêm. Có điều tính tình của Hoài Dương vương không phải thái phi không biết, người khác đối xử tốt với hắn hai phần, hắn có thể tốt lại đến ba phần; nhưng nếu người khác mãi chẳng chịu xin lỗi hắn, có thể hắn sẽ nhớ kỹ cả đời. Mấy ngày nay không phải ta không có khuyên nhủ Vương gia. Thế nhưng mà hắn lại lạnh mặt nói, Liêm di mẫu gặp chuyện là do không nghe khuyên bảo, năm lần bảy lượt liên luỵ thái phi. Chuyện khác, không nói đến cũng được, nhưng nếu lần này thái phi bị kẻ gian bắt, trở thành nhược điểm của hắn, hắn không biết hiện tại phải bị động đến cỡ nào.”

Nghe Miên Đường chậm rãi nói, một lòng suy nghĩ đến muội muội của thái phi cuối cùng cũng trôi theo dòng ôn tuyền.

Ban đầu bà chỉ cho là nhi tử bực di mẫu không hiểu chuyện, thiếu chút nữa liên luỵ đến bà, cho nên giận, bà không nghĩ tới nếu như lần này xảy ra chuyện nhi tử sẽ bị gây khó dễ đến cỡ nào.

“Có điều… Không phải bây giờ ta không có việc gì sao? Đợi khi nào gặp muội muội, ta nói với muội muội là được…”

Miên Đường mỉm cười, nói tiếp: “Vương gia nói, mặc dù kêu Vương gia khác họ dễ nghe đấy, cũng là cha truyền con nối nhưng phần long ân nhận được này không biết ngày nào bị thu hồi lại. Nếu đi sai một bước, cả nhà có thể phạm tội chém bị tịch thu gia sản. Danh môn hữu tộc như phủ Hoài Dương vương, có ai mà không dạy dỗ con cháu làm người khiêm cung đoan chính từ bé, dẫu có sao cũng không được liên luỵ gia tộc. Thế mà hết lần này tới lần khác, hài tử nhà mình thì dạy dỗ nghiêm túc nhưng lại có vài họ hàng xa ỷ vào quan hệ họ hàng, cáo mượn oai hùm, làm điều phi pháp, vậy là làm cho chính tộc cẩn thận từng li từng tí bị liên lụy, gánh tiếng xấu…”

Miên Đường nói lời này, Sở thái phi không thích nghe: “Đây là Hành Chu nói hay là ngươi? Tuy muội muội ta tính tình không tốt nhưng không hề làm chuyện phạm pháp, làm sao khiến cho vương phủ gánh tiếng xấu được?”

Miên Đường thấy thái phi giận, nàng cũng không hoảng loạn, cười như cũ nói: “Là hôm nay ta lắm miệng rồi, lời này vốn nên để Vương gia nói với ngài mới đúng. Chỉ là ban đầu Liêm gia tiến cử vô số con cháu làm thuộc hạ của Vương gia. Bình thường ta không biết bọn họ làm việc được sai như thế nào nhưng lần này vương phủ tu sửa, có mấy con cháu Liêm gia chủ động xin ra trận, một hai phải nhận chút việc làm, ta nể mặt là thân thích nhà mình nên gật đầu đồng ý. Ngài cũng biết, hiện giờ tiền tu sửa vương phủ đều là lấy từ của hồi môn của ta ra, ta phải dùng cẩn thận, vậy mà gần đây ta phát hiện chi phí ngân lượng dùng cho việc tu sửa có chỗ không đúng. Truy cứu cẩn thận thế là Vương gia biết, cuối cùng tra ra là do chất tử* ruột của Liêm đại nhân tham ô. Bình thường gã quản lý lương khố trong quận, Vương gia cho người kiểm tra sổ sách lại, phát hiện chuyện gã tự ý bán quân lương làm của riêng. Bấy giờ Vương gia nổi giận mới nói với ta những lời vừa rồi…”

*Chất tử: cháu trai.

Đời này Sở thái phi sống rất mơ hồ, chuyện quá phức tạp đầu óc bà không hoạt động. Giờ nghe Miên Đường nói, bị dọa cho nhảy dựng: “Nhưng này cũng đâu phải do muội muội ta tham ô… Hành Chu hà tất giận chó đánh mèo lên bà ấy…”

Miên Đường dần thu lại ý cười: “Ta nghe nói đó không phải là lần đầu chất tử đó vi phạm, trước đây cũng từng làm việc phi pháp, chẳng qua lần nào di mẫu tới cầu xin thái phi ngài, ngài cũng khiển trách Vương gia, thế là chuyện to hóa nhỏ. Cái kẻ tái phạm đó trước kia từng là chưởng quản công trình thủy mộc trong châu, gã bòn rút quá đáng, cuối cùng Vương gia hết cách, điều gã đi quản lý kho lương, nhưng gã vẫn là làm không tốt. Nếu hiện giờ di mẫu vẫn ổn, hẳn là đang ngồi ở thính đường khóc lóc kể lể với ngài rằng người chất tử đó còn bé đã để tang mẹ sống không dễ dàng. Vương gia có hiếu, có rất nhiều việc không muốn đối chọi với ngài, sẵn sàng tốn một ít tiền để dỗ ngài vui. Suy cho cùng thì ngài là mẫu thân hắn, phải phân rõ phải trái, tuyệt đối không giúp người ngoài bắt nạt nhi tử nhà mình. Nếu Liêm di mẫu không phân biết rõ trong ngoài, liên luỵ đến Vương gia, ngài có thể nhịn nhưng ta thì không! Nam nhân của ta, dựa vào đâu để cho mấy thứ chó mèo không liên quan khi dễ!”

Khi Miên Đường nói những lời này, mày liễu giương cao, đôi mắt bừng bừng sát khí.

Sở thái phi từng chứng kiến bộ dáng nàng duỗi tay giáo huấn Liêm di mẫu, biết cô nương này nổi cáu là ném phi đao, sợ tới mức không khống chế được rụt cổ lại, sau đó mặt mày mất tự nhiên nói: “Nghe ngươi nói giống như ta để người ngoài khi dễ nhi tử ta vậy?”

Miên Đường hết sức tự nhiên hòa hoãn vẻ mặt tức giận, xoay mặt lại cười nói: “Vậy là tốt, cho nên quả thật phải chấn chỉnh Liêm gia. Nên làm như thế nào trong lòng Vương gia biết rõ, thái phi hà tất đi giục hắn? Liêm di mẫu học được bài học rồi, sau này không nhét mấy người con cháu không đàng hoàng cho Vương gia nữa, Vương gia cũng hết lòng hết dạ tập trung vào công việc, vương phủ của chúng ta ngày càng tốt hơn đúng chứ?”

Thái phi bị Miên Đường nói vòng vèo một hồi lại quay về chuyện cũ, cảm thấy bây giờ mà nói chuyện của Liêm gia với nhi tử đúng là tự làm mất mặt mình, thở dài nói: “Người trẻ tuổi các ngươi suy nghĩ chu toàn hơn lão già ta, chỉ là đừng khiến ta ngày sau không có mặt mũi nào gặp cha mẹ dưới cửu tuyền là được.”

Miên Đường nói bóng nói gió với thái phi xong lập tức ra ngoài chuẩn bị đi đưa cơm cho Thôi Hành Chu.

Không ngờ, chính chủ đang đứng trước hành lang đợi nàng.

Những lời ban nãy Miên Đường dọa mẫu thân đều bị Thôi Hành Chu nghe không lọt chữ nào.

Thấy nàng đi ra, nam nhân cao lớn đặt ngón tay ở bên miệng bảo nàng đừng lên tiếng, sau đó kéo nàng đi.

Miên Đường ngượng ngùng nhìn Hành Chu nói: “Mấy thứ Lý ma ma dạy ta đều không học được, vừa rồi ta nói chuyện với thái phi không khách khí, chàng không giận chứ?”

Thôi Hành Chu cúi đầu, đôi mắt đen hẹp dài lóe sáng, môi mỏng hơi nhếch lên nói: “Khí thế muốn ăn thịt người ta ban nãy của nàng chạy đi đâu rồi? Sao chớp mắt một cái sư tử mẹ đã biến thành mèo con rồi?”

Miên Đường cắn môi không nói gì, mở to đôi mắt long lanh như sóng nước nhìn hắn.

Thôi Hành Chu không chịu nổi nhất là dáng vẻ Miên Đường nhìn hắn đầy đáng thương như thế, dù biết rõ nàng rất ngang ngược bướng bỉnh với người ngoài nhưng hắn vẫn không nhịn được bế nàng lên, thì thầm: “Nhớ kỹ lời nàng nói, đừng có để người ngoài khi dễ nam nhân của nàng…”

Về việc chỉnh đốn đống bùn Liêm gia, Hoài Dương vương đã chết lặng rồi. Chỉ là mẫu thân chưa từng nghĩ rằng việc đó có làm khó hắn không, cứ giúp đỡ chiều chuộng muội muội nhà mình một cách mù quáng. Lâu dần, hắn chỉ có thể tự mình giải quyết.

Dù sao thì hắn không phải nghịch tử bất hiếu, ngoại trừ khi bất đắc dĩ, lúc nào cũng chiều theo ý mẫu thân.

Nhưng mà Miên Đường lại có thể nhìn ra trong lòng hắn khó chịu, nói ra những lời chống đối mẫu thân mà hắn không thể nào nói ra được, người có tâm sự như hắn có người thay mình trút giận cảm thấy thoải mái vô cùng, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng trải qua chuyện này.

Giờ hắn mới hiểu tại sao lúc trước Miên Đường không màng mình ngăn cản, giao việc tu sửa vương phủ béo bở đó cho mấy kẻ vô dụng kia hết. Nàng cố tình để bọn họ lộ nhược điểm, đến chặn miệng mẫu thân.

Nói cho cùng thì nếu Liêm di mẫu về, phỏng chừng lại tính xấu không đổi, đến đây tìm lợi cho Liêm gia. Có vết xe đổ này, Miên Đường cẩn thận tính toán với mẫu thân hắn.

Thôi Hành Chu thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước không cưới biểu muội Liêm Bình Lan. Thậm chí còn nghĩ mà có hơi sợ, nếu ngày trước hắn bỏ lỡ Liễu Miên Đường, đời này hắn còn yêu được người khác ư?

“Nửa ngày không gặp, ta rất nhớ giọng nói mềm mại của khanh*, giống như đói khát vậy, sao không cho ta chút mưa cam tuyền để giải tương tư?” Nói đến đây, hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ bừng của Miên Đường.

*Cách gọi thân mật.

Có điều nụ hôn nồng nhiệt triền miên này còn chưa vào sâu đã nghe thấy có người ho khan sát phong cảnh.

Thôi Hành Chu không vui, ngẩng đầu lên nhìn thấy bạn tốt Triệu Tuyền cũng không vui nhìn hắn.

Con mẹ nó, bình thường Hoài Dương vương chẳng có cảm giác gì với nữ nhân, thế mà lại là cao thủ trêu ghẹo nữ tử. Lời đường mật không biết xấu hổ như vậy mà dám nói ra chẳng kiêng nể gì, miệng lưỡi dã man thật!

Khó trách nữ tử không hiểu chuyện đời như Miên Đường bị Thôi Hành Chu mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Triệu Tuyền kiểm điểm lại bản thân, liệu lúc trước hắn theo đuổi giai nhân có phải quá quân tử thành thật hay không?

Thôi Hành Chu bị tiếng ho của y cắt ngang, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thanh tâm quả dục, nắm tay Miên Đường hỏi: “Gia ngư tới đây là có chuyện gì?”

Trấn Nam hầu tức giận nói: “Không có chuyện gì hết, viện nhà ta, đúng lúc ta đi dạo thôi! Không phải lát nữa ngươi với ta phải tham gia tiệc rượu ăn mừng công trạng à? Ngươi còn giết thời gian ở đây.”

Lúc này Thôi Hành Chu mới nhớ ra, vốn mình tới đây là định báo cho Miên Đường hôm nay không cần đưa cơm, lát nữa hắn có tiệc, nhân tiện sẽ đi dự tiệc cùng Triệu Tuyền.

Giờ hắn không muốn rời xa Miên Đường, cúi đầu hỏi nàng có muốn đi cùng không.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất