Chương 52: Co quắp, ngươi có phải hay không giả say?
Ngoài thành mười dặm, trên sườn núi.
Sắc trời tản mạn, gió núi lướt qua, mang theo từng trận hương hoa.
Khi ba người bọn họ đến nơi, Phó Tu Hiền đang ngồi trong lương đình, khóe miệng mỉm cười cùng một lão giả đánh cờ.
Nam nhân toàn thân áo trắng, vẻ mặt ôn nhu.
Nghe thấy trên đường nhỏ truyền đến tiếng bánh xe, hắn liền đứng lên, hướng lão giả từ biệt, chậm rãi bước xuống thềm đá, đi đến trước mặt bọn họ.
Bên cạnh cây buộc một con bạch mã, trên lưng ngựa chở hành lý, nó đang cúi đầu ăn cỏ.
Phó Tu Hiền trông thấy Ôn Kiều và Giang Vân Dực, dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ khẽ cụp mắt cười một tiếng.
Phó thị nhất định là đã níu kéo hắn lại dặn dò rất nhiều, khóc đến mặt mũi tràn đầy nước mắt, Phó Tu Hiền vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: "A tỷ không cần phải lo lắng, ta cũng đâu phải đi một đi không trở lại, tỷ hãy hảo hảo chiếu cố bản thân mới là."
Phó thị cầm khăn lau nước mắt: "Ngươi cứ như vậy lặng lẽ đi, đến cả phụ thân mẫu thân cũng không báo cho, quay đầu bọn họ nhất định sẽ trách cứ ta."
Phó Tu Hiền cười cười, đôi mắt đào hoa hơi cong lên: "Phụ thân mẫu thân ở đó, ta sớm đã bái biệt qua rồi, chẳng qua là bọn họ không biết hôm nay ta đi thôi. Cũng may, a tỷ hôm nay không mang một đám người ra đây cùng ta nói lời tạm biệt, nếu không, tràng diện này quá đau khổ, ngược lại khiến ta rất không nỡ."
"Ngươi nếu không nỡ, vậy đừng đi nữa." Phó thị nhịn không được, trong đôi mắt đẫm lệ, bật cười trách hắn, "Biết rõ nói lời dễ nghe để dỗ ta."
Phó Tu Hiền cười một tiếng, ánh mắt chuyển đến Ôn Kiều và Giang Vân Dực.
"Đa tạ các ngươi đã đến tiễn ta," Phó Tu Hiền nhìn họ bằng ánh mắt bình thản và thoải mái, "Thêm lời thừa thãi, ta cũng không nói nhiều, chỉ mong hai vợ chồng các ngươi mọi chuyện đều tốt."
Hắn cũng không dặn dò thêm những lời như Giang Vân Dực phải quan tâm Ôn Kiều, nếu hai người đã tâm ý tương thông, thì những lời còn lại đều trở nên vô ích.
"Phó đại nhân, xin trân trọng." Giang Vân Dực đáp lời, chắp tay thi lễ một cái.
Phó Tu Hiền cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn.
"Biểu cữu cữu, thuận buồm xuôi gió." Thanh âm kiều nhuyễn quen thuộc của một nữ hài vang lên bên tai, ánh mắt hắn bình di, chạm vào đôi mắt đang mỉm cười của nàng.
Ánh mắt chỉ dừng lại trong chốc lát, hắn liền dời đi, khi cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy trong cổ họng chua xót.
"Đi thôi."
Hắn quay người, đón gió, sải bước đi về phía bạch mã.
Một người, một ngựa, một kiếm.
Hắn cưỡi ngựa, lướt đi trong màn bụi mù cuồn cuộn, dần dần biến mất trong mắt mọi người.
Ôn Kiều đỡ Phó thị đang khóc đến mức cơ hồ đứng không vững, đuổi theo vài bước, trong lòng cũng cảm thấy buồn vô cớ.
Dù là lúc nào, lựa chọn của hắn luôn khác biệt với người khác, hắn theo đuổi một cuộc đời không bị thế tục lý giải, nhưng lại khiến người ta khâm phục vì dũng khí dám từ bỏ tất cả.
Tính cách mỗi người khác nhau, dù cùng xuất thân từ thế gia vọng tộc, Giang Vân Dực và Phó Tu Hiền vẫn là hai loại người hoàn toàn khác biệt.
Giang Vân Dực từ rất lâu trước đây đã mang một thân cương nghị, dường như chưa từng biết nhượng bộ là gì, hắn từ đầu đến cuối gánh vác trách nhiệm của gia tộc, một đường vượt qua mọi chông gai mà đi.
Về điểm này, Ôn Kiều đôi khi sẽ nghĩ, mình và hắn, kỳ thật cũng có điểm tương tự.
Gió núi ào ào, nàng vô ý thức quay đầu lại, nhìn về phía người sau lưng.
Giang Vân Dực nhìn phương xa, đứng chắp tay, thấy nàng nhìn sang, liền nhàn nhạt cười một tiếng.
*
Về thành, trên đường đã náo nhiệt tiếng người, từ sáng sớm đã có tiếng rao hàng của những người bày quầy bán hàng.
Ôn Kiều vén cửa sổ xe lên một khe hẹp, nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng đáp lời Giang Vân Dực. Khi Túy Tiên Cư xuất hiện trong tầm mắt, Ôn Kiều nâng cằm, liếc xéo người bên cạnh một cái: "Sau này ta còn có thể đến Túy Tiên Cư không?"
Giang Vân Dực theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài, cười một tiếng, cũng không trả lời, chỉ đột nhiên kêu "Dừng xe".
Phó thị khi được mời xuống xe, vẫn còn có chút ngơ ngác.
Nghe Giang Vân Dực nói, muốn mời nàng đến Túy Tiên Cư uống trà ăn điểm tâm, đổi tâm trạng, nàng ngược lại cười nhìn hắn một cái, khen hắn hôm nay cử chỉ chu đáo.
Ôn Kiều trong lòng lắc đầu, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười.
Hai vợ chồng vừa nhìn nhau, Giang Vân Dực cũng cười cười, tiến đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Phu nhân của ta, mời."
Ôn Kiều nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua Phó thị đang đi phía trước, thấy nàng dường như không nghe thấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt đỏ hồng.
Đẩy tay Giang Vân Dực đang đưa tới, nàng nhanh chân đi theo Phó thị.
Tại Túy Tiên Cư ngồi một lát, dùng một chút điểm tâm tinh xảo, ba người mới lên đường về phủ.
Về phủ, vì Phó thị muốn đến chỗ lão thái thái để đáp lời, nên mời hai vợ chồng bọn họ cùng đi.
Mấy ngày qua, Giang Vân Dực bận rộn, cũng thực sự đã lâu không xuất hiện trước mặt lão thái thái, chỉ có Ôn Kiều thỉnh thoảng qua đó nói chuyện phiếm với bà.
Thế là, hai vợ chồng vui vẻ đáp ứng, cùng nhau đi đến viện của lão thái thái.
Lão thái thái vừa nghỉ trưa xong, tinh thần rất tốt, thấy hai vợ chồng cùng đến thăm bà, càng thêm vui vẻ.
"Nghe nói buổi sáng các ngươi cùng nhau đi tiễn Phó gia lão út?" Lão thái thái quan tâm hỏi, "Hắn có nói, hắn đi đâu không?"
Phó thị nhắc đến em trai mình liền không nhịn được thở dài: "Cái thằng nhóc này quen sống tự do rồi, ra ngoài là bặt vô âm tín, nó nói là đi về phía biên quan, cũng không biết có phải thật không, tóm lại, ta là không tìm được nó đâu, chỉ mong đến ngày lễ tết, nó có thể gửi chút tin tức về cho yên lòng."
Lão thái thái cười nói: "Nó là người biết quan tâm, những gì ngươi nghĩ, nó chắc chắn cũng nghĩ đến, làm được thôi, những chuyện này, ngươi đừng lo lắng. Để ta nói cho ngươi nghe một chuyện vui."
Phó thị nhịn không được cười: "Lão thái thái còn úp úp mở mở, trong phủ có chuyện vui gì, mà chỉ sau một chuyến ta ra ngoài buổi sáng là xảy ra?"
"Ngươi đừng không tin." Lão thái thái nhìn Giang Vân Dực và Ôn Kiều đang ngồi cạnh nhau, trong mắt đầy ý cười, "Ta vừa tiễn chân các ngươi đi, thì Minh ca nhi đã đến chỗ ta, kêu người đưa thiệp vào cung, mời Dư thái y đến phủ khám bệnh, vợ nó không khỏe, mấy ngày nay, ăn gì cũng nôn."
Nghe vậy, đôi mắt Phó thị sáng lên, kích động đến có chút ngồi không yên: "Lão thái thái, thế nhưng là... thế nhưng là..."
Lão thái thái cười gật đầu.
Cả phòng vui vẻ, Ôn Kiều cũng vội nói lời chúc mừng đến Phó thị.
Lão thái thái cười rồi nhìn sang nàng: "Ngươi đừng chỉ chúc mừng bọn họ, hai vợ chồng các ngươi cũng phải tranh thủ thời gian thêm tin vui mới được nha."
Lúc này, Ngân Bình đi lên thêm nước trà, Ôn Kiều vô thức nhìn về phía nàng.
Nàng vẫn như thường ngày, dịu dàng trầm tĩnh, dù trước đó đã xảy ra chuyện lớn như vậy ở viện của Trường Bình quận chúa, nàng vẫn có bản lĩnh che đậy mọi chuyện trước mặt lão thái thái, đủ thấy bản lĩnh của nàng lớn đến đâu.
Ôn Kiều cụp mắt, giả vờ ngượng ngùng, không đáp lời lão thái thái.
Ngân Bình đi đến bên cạnh Giang Vân Dực, cẩn thận thu lại chén trà đã nhạt của hắn, rồi từ khay của tiểu nha hoàn, đổi một chén trà mới lên.
Giang Vân Dực từ đầu đến cuối không hề nhìn Ngân Bình, chỉ cười nói với lão thái thái: "Lão tổ tông sốt ruột quá rồi."
"Chứ sao nữa." Lão thái thái cười liếc hắn một cái, "Bây giờ ta chỉ mong Giang gia con cháu đầy đàn, lòng hiếu thảo của ngươi, ta đều đặt cả vào đó."
Giang Vân Dực cười nhìn Ôn Kiều một cái, rồi nói với lão thái thái: "Vậy tôn nhi nhất định phải cố gắng tận hiếu mới được."
Hắn hiếm khi nói thẳng thắn như vậy, lão thái thái nghe xong cười không ngớt.
Bàn tay bưng trà của Ngân Bình hơi run lên, nắp trà chạm vào chén trà, trượt xuống mặt bàn, phát ra một tiếng động nhỏ.
Giang Vân Dực cụp mắt, nhìn thoáng qua, rồi nhạt giọng nói: "Không cần nhặt lên, lui xuống đi."
Nói xong, hắn liền nhìn Ôn Kiều, thấy nàng cũng vừa hay nhìn sang, hắn không nhịn được mỉm cười với nàng.
Ngân Bình vội ngước mắt lên, thấy hắn đang cười dịu dàng với người bên cạnh, nàng mím chặt môi, khẽ cúi người: "Thế tử thứ tội."
Lão thái thái nhìn bóng lưng Ngân Bình nhanh chóng rời đi, khẽ lắc đầu, bỗng nhiên nói: "Con bé này dạo gần đây cứ hay xao nhãng, chắc là nghĩ đến chuyện ta đã định hôn sự cho nó, các ngươi cũng đừng trách móc."
Phó thị khẽ nhúc nhích đôi mắt, biết ý nói tiếp: "Lão thái thái đã định cho Ngân Bình nhà ai?"
"Một cử nhân Kim khoa, xuất thân nhà nghèo, bây giờ còn là môn sinh của các vị lão sư, tiền đồ bất khả hạn lượng."
Lão thái thái chỉ nói qua loa vài câu, Phó thị liền tiện thể khen ngợi một phen.
Ôn Kiều từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng lão thái thái biết nàng đã nghe lọt tai, vậy là đủ rồi, không cần phải nói nhiều.
Ra khỏi viện của lão thái thái, Giang Vân Dực đi theo Ôn Kiều trở về sân của mình.
Ôn Kiều thấy hắn không nhanh không chậm, nhịn không được hỏi: "Hôm nay ngươi rảnh thật sao?"
Giang Vân Dực nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười: "Sao? Ta dành thời gian cho nàng một ngày, nàng còn chê ta?"
Ôn Kiều quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Ai thèm ngươi ở bên."
Giang Vân Dực chắp tay đi theo sau nàng vào cửa, Ôn Kiều đi thay y phục, hắn ở ngay trong phòng, buồn chán hết sờ bên này lại ngó bên kia.
Trong chiếc sọt đựng kim chỉ trên giường có phủ một tấm vải, che đậy những thứ bên trong cẩn thận.
Giang Vân Dực cao tay dài, dễ dàng đưa tay lên, vén tấm vải đỏ, bên trong là một chiếc áo huyền y buộc tay áo của nam tử, mới làm được một nửa.
Hắn cầm lên, ướm thử lên người, càng ướm, khóe miệng càng nhếch lên cao.
Đang cao hứng, phía sau đột nhiên duỗi ra một bàn tay trắng nõn, nhanh chóng giật lấy chiếc áo.
Ôn Kiều cắn môi, gương mặt ửng đỏ: "Sao ngươi lại động vào đồ của ta?"
Nàng vội vàng cầm lấy sọt kim chỉ, bỏ chiếc áo lại vào trong, vừa quay người dọn dẹp, người đàn ông đã tiến đến từ phía sau, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy nàng.
"Là làm cho ta sao?" Giang Vân Dực nói nhỏ, giọng đầy ý cười.
Ôn Kiều mặt đỏ bừng, đẩy tay hắn ra: "...Ngươi, ngươi buông ta ra."
Giang Vân Dực còn muốn nói gì đó, thì Xuân La vừa hay bước vào cửa, nhìn thấy cảnh này, vội vàng xoay người lại, hấp tấp nói: "Nô tỳ, nô tỳ không thấy gì cả."
Nói xong, nàng liền chạy mất.
Thà nàng không nói còn hơn, mặt Ôn Kiều càng đỏ hơn.
Giang Vân Dực cười cười, buông tay ra, lùi về sau hai bước, ngồi xuống rót cho mình một ly trà: "Nha hoàn thiếp thân của nàng, thật thà quá, nhưng ngược lại, cũng là một người trung thành bảo vệ chủ. Đêm qua..."
Giọng hắn đột ngột dừng lại.
Hai người chạm mắt nhau, Ôn Kiều quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: "Có phải ngươi giả say không?"
Giang Vân Dực vô tội nhìn nàng: "Ta uống bao nhiêu, nàng cứ gọi người đến hỏi thử xem là biết ngay. Ta chỉ nhớ lờ mờ một vài đoạn ngắn thôi, rồi mê man thế nào cũng không nhớ nữa, sao lại là giả say được?"
Ôn Kiều chột dạ "Ừ" một tiếng, rồi tranh thủ chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Cả ngày hôm đó, Giang Vân Dực đều ở lì trong phòng, quả thực không đi đâu cả.
Đêm đến, Ôn Kiều tắm rửa xong bước ra, thấy hắn đang tựa vào giường, lật xem cuốn sổ của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút co quắp...