Chương 21:
Kẻ ác thì có ác báo.
Nhưng những người còn sống không ác, lại phải gánh chịu hậu quả từ cái ác của ông ta.
Ông ta nợ nần chồng chất, giấy nợ chất cao như núi.
Mẹ tôi luôn khuyên tôi đi, đuổi tôi đi, thậm chí có lúc còn khóc lóc không muốn tôi vào nhà.
Vì một phần nợ chung của vợ chồng thì chỉ cần bà ấy trả, chỉ cần tôi không thừa kế những thứ khác, thì tôi sẽ không phải đối mặt với những thứ này.
Tối đó tôi đứng bên ngoài cửa nói chuyện với bà ấy.
“Con đi đi, đừng quay về, mẹ sẽ đưa tiền cho con… nếu họ đến tìm thì con phải làm sao, con còn…”
Tôi nhẹ nhàng ngắt lời bà ấy.
“Mẹ.”
“Cả đời này, con chưa bao giờ quan tâm đến vật chất. Gia đình ruột thịt của con không có tiền, cô nhi viện không có tiền, từ nhỏ đến lớn con đều không có tiền.”
“Nhưng mẹ, mẹ có biết, so với tiền thì con muốn gì hơn không?”
“Con muốn một gia đình, con muốn người thân, con muốn có một người yêu thương con. Con yêu mẹ, mẹ là người thân của con, con không muốn nhìn thấy mẹ một mình đối mặt với những chuyện này.”
“Mẹ ơi, mở cửa đi, con lớn rồi, con biết mình đang làm gì.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ học, con cũng sẽ không từ bỏ việc bảo vệ mẹ.”
Tôi bán nhà để trả nợ, vừa đi học vừa khai gian tuổi để làm thêm.
Tôi là kẻ không có gì để mất, ở trường, đầu gấu cũng không muốn động vào.
Nói theo cách của tôi là: “Tôi không sợ chết, các anh cũng không sợ sao?”
Họ đều đồn đại tôi là một kẻ máu lạnh, từng suýt nữa đập nát đầu cha mình.
Tôi không có tâm trí để giải thích, chỉ lạnh lùng chấp nhận tất cả những lời đánh giá và thị phi,
Giải thích cũng không thể khiến cha mẹ ruột của tôi sống lại, cũng không thể khiến người cha cặn bã đó phải chịu đựng đau khổ ở mười tám tầng địa ngục, càng không thể giúp tôi nhận được tiền công rửa bát buổi tối.
Họ muốn nói gì thì nói đi.
Hơn nữa cho dù có giải thích, tôi tin cũng chẳng có tác dụng gì.
Vì con người chỉ nghe những gì họ muốn nghe.