Kinh! Ác Độc Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Ở Mạt Thế Phong Thần!

Chương 40: Nữ nhân nọ đang khóc

Chương 40: Nữ nhân nọ đang khóc
Đồng hồ điểm mười hai giờ.
Diệp Yên nhẹ nhàng đánh thức Diệp Hi.
Đến phiên các cô nghỉ ngơi lấy lại sức.
Thẩm Ứng Thành và Dịch Tây Nhiên đứng dậy thay ca gác đêm.
Cả đêm trôi qua bình yên, không có chuyện gì xảy ra.
Đến khi trời hửng sáng.
Diệp Hi ngáp dài một tiếng rồi tỉnh giấc.
Nghiêm Tử Minh đã chuẩn bị xong bữa sáng ở bên ngoài.
Dịch Tây Nhiên vẫn kiên trì đuổi bắt thỏ trong ruộng, người lấm lem bùn đất, vô cùng chật vật.
Nhưng lần này hắn đã có kinh nghiệm, không ngại ngùng mà cầu xin Bùi Hoằng Thanh giúp đỡ.
Bùi Hoằng Thanh dùng dị năng tiểu phong nhận nhẹ nhàng giết chết một con thỏ.
Anh ta lười biếng vung tay, phóng hai cái tiểu phong nhận về phía con thỏ đang bị Dịch Tây Nhiên đuổi theo.
Quả nhiên thành công thu hoạch hai con thỏ béo múp míp!
Dịch Tây Nhiên hớn hở xách hai con thỏ béo, dương dương tự đắc chạy đến trước mặt Diệp Hi vừa mới tỉnh ngủ khoe khoang, "Thấy chưa hả? Anh đây còn lợi hại hơn cái đồ bỏ đi như cá muối nhà cô nhiều!"
Khóe miệng Diệp Hi khẽ giật, cô lườm hắn một cái, "Tôi không biết anh bắt thỏ giỏi hay không, nhưng mặt anh dày thì đúng là thật. Nhờ người ta giúp bắt được thỏ mà cũng vênh váo tự đắc như chiến công của mình, đúng là đồ đàn ông không biết xấu hổ!"
"Cô...!"
Dịch Tây Nhiên lại lần nữa bị cô chặn họng, á khẩu không trả lời được, tức giận đến mức hai tay run run cầm chặt thỏ.
Diệp Hi liếc xéo hắn, "Tôi cái gì mà tôi? Chẳng lẽ tôi nói sai à?"
Dịch Tây Nhiên nổi trận lôi đình, đỏ mặt tía tai, ném con thỏ cho Thẩm Ứng Thành: "Thẩm ca, anh làm đi, tôi đi bắt thêm mấy con nữa! Tự tôi bắt!"
Hắn không tin!
Đến cái đồ vô dụng như Diệp Hi còn bắt được thỏ.
Lẽ nào hắn lại không thể?
Hôm nay dù có đào tung cả hang thỏ!
Hắn nhất định phải tự tay bắt mấy con cho cô ta xem!
Thẩm Ứng Thành nhìn Dịch Tây Nhiên bị Diệp Hi khích tướng cho kích động, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Anh nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi xòe hai tay ra, vô tội nói: "Cái này không phải lỗi của tôi. Tại anh ta cứng đầu, không chịu thua còn cứ thích so đo với người khác."
Thẩm Ứng Thành càng thêm bất lực.
Vì Diệp Hi nói đúng sự thật.
Tính tình Dịch Tây Nhiên quá dễ bị chọc giận, cần phải sửa đổi một chút!
Bùi Hoằng Thanh liếc nhìn Diệp Hi.
Con nhóc này đúng là thù dai.
Bây giờ ra sức giày vò Dịch Tây Nhiên.
Chẳng phải là trả thù chuyện trước kia Dịch Tây Nhiên nhằm vào cô sao?
Nhưng thôi, coi như trò đùa của trẻ con, không ảnh hưởng đến cục diện chung.
Điều quan trọng là...
Ánh mắt Bùi Hoằng Thanh liếc về phía chiếc xe con nơi ba người Lưu Văn Phong đang ở, hỏi Thẩm Ứng Thành: "Tối qua lúc cậu gác đêm, có phát hiện điều gì bất thường không?"
Thẩm Ứng Thành theo ánh mắt của anh nhìn ra, mày hơi nhíu lại, "Cái người tên Lâm Vũ Giai, cô ta đã khóc."
Bùi Hoằng Thanh khẽ nheo mắt, cười lạnh: "Thật trùng hợp, tôi cũng nghe thấy."
Còn về lý do khóc ư?
Ai thèm hỏi?
Bọn họ không có lòng tốt đến vậy.
Dịch Tây Nhiên vốn tính nóng nảy, tối qua nghe thấy tiếng khóc, hắn đã quát ầm lên, còn chất vấn cô ta có phải chê buổi tối chưa đủ nguy hiểm, muốn dùng tiếng khóc để dụ dã lang hoặc tang thi đến mới hả dạ hay không.
Lâm Vũ Giai bị lời này dọa cho tái mét mặt mày, vội vàng mở cửa xe chui vào trong.
Phản ứng đầu tiên của Bùi Hoằng Thanh là, con đàn bà này diễn kịch quá nhiều.
Bây giờ nghe Thẩm Ứng Thành nói.
Xem ra Lâm Vũ Giai không chỉ thích diễn, mà còn rất giỏi thả câu.
Chỉ là những thủ đoạn này có vẻ quá vội vàng, vụng về.
Và... chọn sai đối tượng rồi.
Thẩm Ứng Thành làm thịt hai con thỏ, nấu một nồi canh thỏ cho bữa sáng.
Con còn lại, anh ướp muối rồi cho vào bình, để đến tối tìm được chỗ nghỉ chân sẽ nướng.
Anh sai Phó Nhược Tinh gọi Dịch Tây Nhiên về ăn cơm.
Nhưng Dịch Tây Nhiên lại đang cố chấp với lũ thỏ hoang, nói không tự tay bắt được thỏ thì sẽ không ăn cơm!
Thẩm Ứng Thành nghe xong sầm mặt lại, sai Nghiêm Tử Minh đi nói với hắn: "Nếu thích bắt thỏ đến vậy, thì cứ ở lại đây luôn đi, đừng đi cùng đội nữa."
Dịch Tây Nhiên lúc này mới sợ hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về.
Sợ Thẩm ca thật sự bỏ hắn lại cái nơi chim không thèm ỉa này!
Diệp Hi đắc ý húp canh thỏ.
Lại một lần nữa không khỏi cảm thán tay nghề của Thẩm Ứng Thành quả không tệ.
Nhưng món ngon như vậy.
Lại một lần nữa thu hút sự chú ý của ba người Lưu Văn Phong.
Bọn họ nhìn chằm chằm nhóm Diệp Hi uống canh thịt thỏ, nuốt nước miếng ừng ực.
"Thẩm ca..."
Lưu Văn Phong cố nén xấu hổ, không nhịn được mở miệng xin đồ ăn, "Chúng tôi cũng hơi đói bụng..."
Hốc mắt Lâm Vũ Giai ửng hồng, nhìn nồi canh thịt thỏ.
Mùi thơm xộc thẳng vào mũi cô ta.
Nhìn nữa thì thật sự không chịu nổi, cô ta vội quay mặt đi chỗ khác, nắm chặt hai tay để cố nén.
Cô bé Lưu Hồng cũng thèm thuồng không chịu được, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn nhóm Thẩm Ứng Thành lấy một cái.
Thẩm Ứng Thành liếc nhìn Lưu Văn Phong, bảo Nghiêm Tử Minh: "Lấy cho họ chút đồ ăn."
Cuối cùng, anh đặt bát đũa đã ăn xong xuống, nói với Lưu Văn Phong: "Trước giữa trưa chúng ta sẽ đến thôn hoặc thị trấn tiếp theo, đến lúc đó tự các người đi tìm đồ ăn."
"Hiểu rồi!"
Lưu Văn Phong nhận lấy ba hộp sữa và bánh mì từ chỗ Nghiêm Tử Minh, liên tục gật đầu đáp lời.
Sau đó anh ta xoay người đi về phía xe.
Lâm Vũ Giai cắn môi, nhìn nhóm Thẩm Ứng Thành, muốn nói lại thôi.
Dịch Tây Nhiên trừng mắt nhìn cô ta, như thể giữ của, lấy cái vá xới hết chỗ canh thỏ còn lại, "Còn đứng đó nhìn cái gì? Món này không có phần của các người đâu!"
Lâm Vũ Giai lập tức xấu hổ vô cùng, mặt xanh mét rồi lại đỏ bừng, nhanh chóng xoay người đuổi theo Lưu Văn Phong.
Xem xong màn kịch, khóe môi Diệp Hi hơi cong lên.
Cô đã nhìn thấu ý đồ của Lâm Vũ Giai.
Sau màn chuẩn bị tối qua, vừa rồi hẳn là cô ta đang thử xem chiêu trò lấy lòng thương hại có hiệu quả hay không.
Rõ ràng là, kế hoạch của cô ta đã thất bại.
Đội của bọn họ, con chó điên Dịch Tây Nhiên chỉ coi trọng thực lực, chứ không hề phân biệt giới tính!
Hơn nữa hắn còn rất giữ của!
Trước kia khi hắn không ưa Diệp Hi, hễ Diệp Yên cho cô đồ ăn, hắn sẽ khó chịu ra mặt.
Bây giờ Diệp Hi miễn cưỡng được bọn họ chấp nhận.
Còn ba người Lâm Vũ Giai, thì hoàn toàn là người ngoài!
Diệp Hi còn không ưa bọn họ đi cùng hơn một tháng.
Huống chi là ba người ngoài vừa mới gặp mặt!
Lâm Vũ Giai dùng mánh khóe trước mặt nhóm của bọn họ, rõ ràng là không có tác dụng gì.
Diệp Hi nhìn bóng lưng Lâm Vũ Giai lên xe, nheo mắt suy ngẫm, kế hoạch tiếp theo của cô ta, hẳn là tiêu diệt từng người một.
-
Lâm Vũ Giai mang vẻ mặt xấu hổ trở lại xe.
Lưu Văn Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô, đau lòng khôn xiết, "Đừng nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta có việc cầu người, chỉ có thể tạm thời chịu chút ấm ức. Đợi đến chỗ thu thập vật tư tiếp theo, chúng ta sẽ tự mình thu thập nhiều một chút. Sẽ không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ nữa."
"Ừm..."
Lâm Vũ Giai đỏ hoe mắt, tủi thân nhìn anh, "Văn Phong, người trong đội của bọn họ hung dữ quá. Em chỉ nhìn nồi canh thỏ có một cái thôi... Chúng ta đã lâu rồi chưa được ăn thịt tươi..."
"Ngoan, đừng nghĩ nữa, ăn tạm chút gì đi. Đến lúc đó anh nhất định sẽ tìm cho em thật nhiều chân giò hun khói và những món tương tự."
"Nhưng mà Văn Phong..."
Lâm Vũ Giai lo lắng nhìn anh, nói: "Bọn họ cũng cần vật tư chứ? Những đồ ăn anh nói chắc chắn là hàng hiếm. Bọn họ mạnh như vậy, sao có thể để chúng ta thu thập được?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất