Ký Sự Làm Dâu Đông Cung

Chương 3

Chương 3
Bài học đầu tiên để sống sót ở Đông Cung: Một khi đã bắt đầu việc gì thì nó sẽ không dừng lại.
Chẳng hạn như việc hầu hạ thái tử.
Ban đầu chỉ là giúp hắn uống thuốc, sau đó dần dần thêm việc mặc quần áo, gắp thức ăn.
Rồi đến việc gần như tiếp quản toàn bộ sinh hoạt thường nhật của hắn.
Ta ngạc nhiên vì trước đây chưa từng hầu hạ ai mà nhanh chóng nắm bắt được cách chăm sóc Thái tử điện hạ như vậy.
Hơn nữa, Thái tử điện hạ còn tự nhiên hơn cả ta khi chấp nhận kiểu "cơm bưng nước rót".
Thế nên, ta đảm nhiệm đủ loại vai trò trong Đông Cung rộng lớn này nhưng chỉ nhận được một khoản tiền lương.
Điện hạ, điện hạ thân yêu của ta, sao ngài ngủ yên được vậy.
Ta thương xót cho thân thể yếu ớt của thái tử, ban đầu cũng muốn chăm sóc thật tốt.
— Hơn nữa đã nhận nhiều vàng bạc châu báu của người ta, không làm gì cũng thấy áy náy.
Nhưng việc ta tình nguyện làm là một chuyện, thái tử điện hạ hoàn toàn không từ chối lại là chuyện khác.
Ta cảm thấy chút mất cân bằng tâm lý, cố gắng tìm lại chút thăng bằng trên người Thái tử điện hạ, chẳng hạn như quấy rối khi hắn đang làm việc nghiêm túc.
-
Điện hạ rất bận.
Hoàng thượng hiện tại tuy vẫn còn khá trẻ, nhưng do những năm tháng chiến đấu trên chiến trường để lại nhiều di chứng bệnh tật, sức lực không đủ. Khoảng hai năm trước, Thái tử đã bắt đầu hỗ trợ xử lý chính sự.
Điện hạ đang phê duyệt tấu chương.
Ta lặng lẽ đẩy nghiên mực ra xa.
Chốc lát sau, ta vui vẻ khi thấy bàn tay hắn định nhúng bút vào nghiên mực giờ trống trơn.
Ta đứng bên cạnh che miệng cười.
Thái tử liếc ta một cái, chậm rãi đưa tay ra xa hơn một chút, rồi chạm được vào nghiên mực.
Sau đó, khi hắn muốn lật sách, ta cố ý giấu cuốn sách ra sau lưng không đưa cho hắn.
Hắn đưa tay trái ra để lấy, lợi dụng lúc ta né sang bên kia, tay phải nhanh chóng rút lấy sách.
Tính khí của điện hạ quả thực rất tốt, dường như không hề tức giận.
Khi bị ta trêu chọc, hắn cũng chỉ nhìn ta với ánh mắt không đồng tình, thậm chí không hề quở trách.
Ta bắt đầu càng lúc càng quá đáng.
Khi hắn muốn viết gì đó, ta cố ý ghé sát đầu qua, áp sát hắn, vừa dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn: “Điện hạ, đây là gì vậy?”
“Điện hạ, đây là tấu chương của ai vậy?”
“Điện hạ, câu này có nghĩa là gì?”
“Điện hạ, ngài…”
Đến giới hạn chịu đựng, điện hạ dùng gốc lòng bàn tay mát lạnh chống lên trán ta, đẩy ta ra xa.
Đôi môi mỏng khẽ động: “Triều Triều, yên lặng một chút.”
Không vấn đề gì, Triều Triều có thể yên lặng.
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của điện hạ một lúc, rồi rút ra một tờ giấy, viết vài chữ lớn thật hào hứng.
“Điện hạ bận quá, hãy quan tâm đến em một chút đi.”
Rồi ta đưa mảnh giấy nhỏ cho hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn một cái, nhíu mày.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, điện hạ thẳng thắn: “Chữ của Triều Triều là học từ vị phu tử nào? Quá kém cỏi.”
Ta: ?
Kém cỏi thì cũng được, nhưng sao còn thêm chữ “quá”?
Có kém cỏi đến vậy không?
Hắn nhẹ nhàng véo má ta: “Triều Triều không phải thích nhất là bầu bạn với ta sao? Tối nay bắt đầu luyện viết chữ lớn.”
Ta: ...
Bài học thứ hai để sống sót ở Đông Cung: Đừng dễ dàng để lộ khuyết điểm của mình, thận trọng, thận trọng và thận trọng hơn nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất