Chương 16: Ồn Ào (1)
Sự thực là nàng ba tuổi đã có tiểu viện của mình, mỗi ngày chỉ được gặp Hầu phu nhân một lúc, Hầu phu nhân bề bộn nhiều việc, luôn luôn gọi ma ma ôm nàng đi chơi xa một chút.
Trong mơ, nàng luôn bắt lỗi Lâm Lang, trong đó một nguyên nhân chính là do Lâm Lang trên người có thể thấy được yêu thương bảo bọc mà trưởng thành, đó mới là điều nàng muốn.
Thấy nữ nhi được mình lau chân mà cảm động, Đỗ Kim Hoa trong lòng cảm giác khó chịu, đặt chân nàng xuống, đứng dậy ôm nàng vào lòng, kiên quyết nói: "Con là nương sinh ra, nương đương nhiên đối xử tốt với con!"
Gần giữa trưa, phu thê Trần Nhị Lang từ trên trấn mang theo một miếng thịt về đến nhà. Mặt trời đang treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng chiếu vào rực rỡ khiến bóng hồng đào ở góc sân lộng lẫy đến chói mắt.
"Muội muội!" Trần Nhị Lang bước nhanh hai bước, tiến vào trong sân, lớn tiếng nói: "Ca mang kẹo về cho muội!"
Trần Bảo Âm ngồi xổm bên cạnh Trần Hữu Phúc, nhìn ông sửa chữa nông cụ. Cán cuốc bằng gỗ hơi lỏng lẻo, không dễ sử dụng, Trần Hữu Phúc cắt một cái đệm chuẩn bị chèn vào khe hở.
Đỗ Kim Hoa ra cửa gọi bọn nhỏ chạy chơi bên ngoài, vì đường bên ngoài lầy lội, Đỗ Kim Hoa lo nữ nhi bị ngã nên không cho nàng đi theo. Trần Bảo Âm ngồi xổm trước mặt Trần Hữu Phúc, hai phụ tử một người im lặng buồn bực sửa chữa nông cụ một người lặng lẽ quan sát.
Nghe thấy tiếng la của Nhị Lang, Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên cười nhẹ: "Nhị ca."
Trần Nhị Lang cười hì hì, nhìn muội muội mới của mình, đưa hai tay ra hỏi cô ấy: "Đoán xem, kẹo ở bên trái hay bên phải?"
Tôn Ngũ Nương theo sát phía sau đi vào trong viện, bĩu môi nói: "Người ta xuất thân như thế nào, ngươi xuất thân như thế nào, một viên kẹo nhỏ, chỉ biết là đưa cho người ta, cũng không quan tâm xem người ta có coi trọng không."
Trần Bảo Âm lớn lên ở Hoài Âm Hầu phủ, không phải chỉ là một gia đình giàu có bình thường, đó là một nhà quý tộc thượng đẳng, mà nàng ở đó, là một công chúa quận chúa. Món ngon nào chưa ăn?
Nghĩ đến việc Trần Nhị Lang lấy ra ba văn tiên mua kẹo mạch nha cẩn thận cất trong tay áo, trên đường đi bản thân không ăn cũng không cho nàng ăn, nhất quyết muốn cho muội muội, Tôn Ngũ Nương cảm thấy không thoải mái. Kim Lai, Ngân Lai cũng không được ăn!
Ánh mắt tẩu tử không thân thiện, nhưng Trần Bảo Âm dường như không để ý, vịn gối đứng dậy, chỉ vào tay áo bên trái của Nhị Lang nói: "Bên trái!"
Trần Nhị Lang mỉm cười nói: "Đoán đúng rồi!" Hắn thò tay vào tay áo bên trái lấy ra kẹo đồ chơi nhỏ bằng đường một cách khoa trương,"Đây đây đây!"
Trần Bảo Âm cười híp mắt, đưa tay ra: "Tạ ơn nhị ca."
"Đẹp không? Nó không chỉ đẹp mắt còn ngon nữa. Cái này là của Cao lão đầu, người làm kẹo đồ chơi đường tốt nhất trên trấn làm." Trần Nhị Lang mặt mày hớn hở nói.
Tôn Ngũ Nương bĩu môi nói thêm: "So với nhà khác còn đắt hơn một văn tiền!"
Trần Nhị Lang không phản bác lại cười hì hì với Trần Bảo Âm: "Ca có tốt với muội không?"
Trần Bảo Âm một miếng cắn kẹo đồ chơi đường, mạch nha chưa đủ tinh khiết có vị ngọt, nhưng so với những gì nàng từng ăn thì mùi vị kém xa. Nàng lúc trước là ăn cái gì chứ? Trần Bảo Âm nhớ tới kẹo hoa hồng, kẹo hạt sen, kẹo giòn, kẹo vừng ...
Nàng ngẩng đầu lên mỉm cười Trần Nhị Lanh: " Nhị ca, muội về sau cũng sẽ đối xử tốt với huynh." Là một nông nữ, nàng về sau không dễ dàng ăn kẹo.