Chương 23: Cúi Đầu (2)
Tôn Ngũ Nương nghẹn ngào, tức giận hét lên: "Khi dễ người rồi! Khi dễ người rồi!"
Nàng vùng vằng khóc lóc om sòm, Kim Lai trong ngực cũng đá chân khóc lóc om sòm nói: " Con muốn đọc sách! Con muốn làm đại quan!"
Làm đại quan có thể ăn thịt! Nào là đùi gà lớn, nào là thịt kho tàu! Hắn muốn ăn thịt!
Tôn Ngũ Nương đẩy Kim Lai ra nói sắc bén: "Ngươi đọc cái rắm! Ăn cái rắm!"
Kim Lai bị đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, sững sờ một lúc rồi "Oa" một tiếng, gào khóc.
Tôn Vô Nương trợn mắt nhìn Đỗ Kim Hoa bên cạnh, thấy bà bà sắc mặt âm trầm đến kịch liệt, nàng hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Kim Lai nói: "Nãi nãi ngươi cho ngươi ăn rắm! Ngươi chỉ là xứng cái rắm! Ngươi cả đời đều ăn rắm đi!"
Kim Lai càng khóc càng thê lương, nhếch môi, nước mắt chảy dài trên mặt.
Trần Nhị Lang không thể nhịn được nữa, kéo nàng lên: "Ngươi im! Còn nói nữa thì đi ra ngoài!"
"Ngươi đuổi ta ra ngoài?" Tôn Ngũ Nương mở to hai mắt giãy giụa,"Được lắm! Trần Nhị Lang! Ngươi không có bản lĩnh, còn không cho ta nói? Đuổi ta! Ngươi đuổi ta đi! Ta nói sai cái gì? Ngươi có phải đồ bỏ đi hay không? Ta đã sinh cho ngươi hai nhi tử! Không phải để cho Trần gia người tuyệt tự, mà ngươi lại đối xử với ta như thế này? Ngươi khi dễ ta! Ngươi khi dễ ta!
Nàng ngã xuống đất khóc lóc om sòm, bùn hão dưới đất cũng không quan tâm, Trần Nhị Lanh kéo nàng cũng không động, hít một hơi, chưa kịp nói gì thì Đỗ Kim Hoa đã cởi giày, cầm trên tay, chỉ vào nàng nói,"Khi dễ ngươi? Lão nương ta không chỉ khi dễ ngươi, lão nương ta còn đánh ngươi!"
Giơ đế giày lên hướng nàng đánh tới.
Vừa mới ăn thịt, giờ lại ăn đòn!
"Nương đánh chết con đi! Nương đánh chết con đi!" Tôn Ngũ Nương nhanh mồm nhanh miệng: "Đáng thương Kim Lai chúng ta, không đọc sách nổi cũng thôi đi, ngay cả mẫu thân cũng bị đánh chết, thật đáng thương!" Nàng trên miệng khóc, tay chân lại nhanh nhẹn đứng lên, trốn ở sau lưng Trần Nhị Lang.
Đỗ Kim Hoa tức giận đến cả người run lên: "Yêu phụ! Yêu phụ"
Trần Nhị Lang cũng bị làm cho nhức đầu. Trong nhà thường hay có những rắc rối này, nhưng hắn có thể làm gì? Đây là mẫu thân của hai đứa con hắn, người phụ nữ đã sinh ra hai đứa con cho hắn.
"Ngươi im đi! Câm miệng lại!" Hắn nghiêm khắc nói: "Nếu không ta đánh ngươi!"
Đỗ Kim Hoa "Phi" một tiếng, khinh thường nói: "Người động một ngón tay nó cho ta xem? Mặt trời mọc đằng tây!"
Tính nết nhi tử này, bà rõ hơn bất kỳ ai. Bảo Nha còn đang đứng bên cạnh nhìn, cảnh này cũng không hay rồi.
Trần Nhị Lang ngốc ngốc cười một tiếng. Hắn thực sự sẽ không động thủ đánh Tôn Ngũ Nương, khi Tôn Ngũ Nương gả cho hắn, là một cô nương xinh đẹp vui vẻ biết bao! Về sau mang thai đứa nhỏ, thân hình nhỏ bé, bụng to kinh người, khi sinh con gào thét muốn chết, cả đời này hắn cũng không thể động thủ với nàng.
"Đừng tranh cãi nữa." Lúc này, Trần Bảo Âm lên tiếng, dường như không bị ảnh hưởng bởi cuộc cãi vã một chút nào, khuôn mặt xinh đẹp vẫn dịu dàng như cũ: "Con lời còn chưa nói hết. Nương, đỡ Kim Lai dậy đi."
Việc này là do nàng bắt đầu.
Đỗ Kim Hoa xoay người kéo cháu trai đứng lên: "Khóc cái gì? Đừng khóc!" Phủi phủi vết bẩn trên người nó, nghe cô cô ngươi nói chuyện!"
Nãi Nãi vẫn rất có uy nghiêm, Kim Lai không dám khóc nữa, thút thít.
"Kim Lai, con muốn đọc sách sao?" Trần Bảo Âm nhu hoà hỏi nó.
Kim Lai thổn thức nói: "Đúng." Nó muốn ăn thịt.
Trần Bảo Âm cười nói: "Nhưng trong nhà nghèo, con không đủ tiền đọc sách."
Kim Lai sửng sốt.