Chương 51: Tiền Đặt Cọc (1)
Đại bá nương thở dài: "Tai ta nóng ruột, không nên nhắc tới vào lúc này." Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của Hạnh Nhi, bà ta mới nhớ tới chuyện này, thuận miệng nhắc tới.
Đề cập tới vào lúc này, cũng chỉ có đề cập tới vào lúc này mới tốt, đau dài không bằng đau ngắn, suy tính rõ ràng sớm một chút.
Đỗ Kim Hoa ngồi đó lau nước mắt, trong lòng cảm thấy chua xót: "Đây là số mệnh rồi!"
Nếu Kim Lai đã lớn, hai năm sau đã có thể thi lấy công dang, Bảo Nha sẽ chỉ đợi hai năm để nâng cao giá trị của mình. Nhưng Kim Lai mới năm tuổi, đợi đến khi hắn thi đậu, Nha không phải thành một người cô già rồi sao!
Nhưng, hai năm nữa thành thân, của hồi môn ở đâu ra? Trong nhà chỉ có một số tiền ít ỏi như vậy, còn chu cấp cho Kim Lai đọc sách, gia đình thắt lưng buộc bụng mới có thể sống được, lấy đâu ra của hồi môn cho Bảo Nha?
Trần Bảo Âm đưa bọn trẻ ra sân chơi, nhân tiện lại gần nhóm tẩu tử trò chuyện một chút. Không lâu sau, Lan Lan đưa Kim Lai và Ngân Lai đến chơi.
Mãi cho đến trời tối, đến giờ cơm, bọn họ mới trở về.
"Nương, nương lo lắng sao?"
Những đứa trẻ đang vui vẻ chạy phía trước, Trần Bảo Âm khoác rổ trên vai đi bên cạnh Đỗ Kim Hoa. Nàng tinh ý nhận ra Đỗ Kim Hoa không cao hứng, nghiêng đầu nhìn bà.
Đỗ Kim Hoa thế mà buồn không đi nổi. Nhưng chuyện này làm sao có thể nói với nữ nhi mình đây? Nữ nhi cũng đã không dễ dàng.
"Không có gì." Bà xua tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Nương lo lắng con dạy nhiều hài tử như vậy sẽ rất mệt mỏi."
Trần Bảo Âm cười chỉ vào chiếc giỏ trên vai: "Lại không có dạy không công. Quần áo, giày tất cho cả bốn mùa năm sau đều đã có rồi. Còn có cả trứng gà để ăn. Nương, nếu con có một quả trứng, nương cũng sẽ có một quả. Đừng lo lắng."
Khi trở về, Đại bá nương đã cho nàng một giỏ mười mấy quả trứng gà.
Trong nhà bây giờ thậm chí còn cắt giảm ăn bánh mì ngô, đủ hiểu trứng gà giờ quý giá như thế nào, Trần Bảo Âm rất hạnh phúc!
Đỗ Kim Hoa nhìn vẻ mặt vui vẻ của nữ nhi, nàng là người đơn giản như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm chua xót.
Bảo Nha của bà, thật là tội nghiệp !
"Vâng vâng." Bà nhịn xuống gật đầu: "Nương sẽ không ăn trứng của con, con ăn đi, nghe không?"
Trần Bảo Âm cười lắc đầu: "Không, con với nương cùng ăn."
Một hài tử như vậy ... trái tim của Đỗ Kim Hoa đầy chua xót, nhưng cũng rất ngọt ngào, như thể chứa đầy mật ngọt. Bà nghĩ, bất kể thế nào, bà phải để cho Bảo Nha một tương lai tốt đẹp.
Chớp mắt đã qua ngày hôm sau.
Đỗ Kim Hoa và Trần Bảo Âm cùng nhau lên trấn, có Trần Nhị Lang hộ tống.
Sau khi lên tới trấn, đi theo con đường ngày hôm qua về hướng Nhã Tín Trai. Từ đằng xa, đã nhìn thấy một bóng người màu xanh đứng bên vệ đường, đơn bạc đến nỗi gió thổi cũng bay.
"Huynh đệ!" Trần Nhị Lang hưng phấn vung tay, hướng bên kia hô to.
Thư sinh nhìn thấy họ, khuôn mặt hắn kinh hãi, cơ thể yếu ớt run lên, chiếc giỏ trong tay cũng rơi xuống chân.
"Chậc." Đỗ Kim Hoa giọng nói chán ghét. Thật sự trăm người vô dụng nhất là một thư sinh, đến cái giỏ cũng không xách nổi.
Sau này Kim Lai lớn lên, cũng không thể giống như hắn được.
Bảo... Bảo Âm?
Bảo Âm cũng đi cùng!
Cố Đình Viễn chân tay luống cuống, cứng đờ tại chỗ. Làm thế nào nàng lại đến? Hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì cả.
Bị nàng nhin thấy bộ dạng hiện tại của mình, không phải ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt sao? Sự bối rối, ảo não bỗng tràn ngập lồng ngực.
Nhặt giỏ lên, người đã tới gần rồi. Trần Nhị Lang nhe răng cười rạng rỡ: "Huynh đệ, nhìn thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?"
Cố Đình Viễn khoác giỏ lên, cúi đầu chắp tay: "Hổ thẹn."
Đúng là hổ thẹn, Trần Nhị Lang nhìn cơ thể yếu ớt trước mặt, nghĩ lại lần trước hắn bị doạ sợ hãi tuột đồ vật tay là khi người trong nhà nói Lâm Lang không phải là muội muội hắn.