Chương 56: Giặt Đồ (1)
Sau bữa trưa, Trần Hữu Phúc thu dọn phòng chính, lau chùi, đặt bàn dài ghế đẩu. Bọn nhỏ muốn đọc sách thì phải sáng sủa, không thể để phong cảnh trong sân làm chúng phân tâm.
Trần Bảo Âm ngồi trong sân, nói chuyện với Kim Lai, Lan Lan, bọn Hạnh Nhị, Ngưu Đản nhà đại bá, giảng về cách viết chữ "Trần", giảng về nhóm đại nhân Trần gia trong triều, giảng về như thế nào là thanh liêm chính trực, như thế nào là cùng gian thần quần nhau đấu trí.
Bọn nhỏ thích nghe điều này. Không có hài tử nào là không thích nghe kể chuyện, cho dù là Kim Lai và Lan Lan đã nghe một lần nhưng nghe lại vẫn say mê và thích thú.
Giảng được khoảng nửa canh giờ, Đỗ Kim Hoa bưng bát nước lên cho nàng uống, nói với bọn nhỏ: "Các con đi chơi một lát đi, để cho cô cô các con nghỉ ngơi một lát."
Trần Bảo Âm mỉm cười nói với bọn trẻ: "Ta sẽ dạy cho các con hai câu trong Thiên Tự Văn, các con vừa chơi vừa học thuộc."
Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.
(Bầu trời tối đen, mặt đất màu vàng; vũ trụ bao la, hoang sơ hỗn độn.
Mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn rồi lại khuyết; sao hôm sao mai chia ra ngày đêm. )
Những câu đơn giản trôi chảy để trẻ đọc thuộc lòng. Trần Bảo Âm chỉ dạy hai lần, bọn trẻ đã thuộc lòng.
Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.
Lũ trẻ đọc thuộc lòng, hớn hở chạy ra sân, tìm đám bạn để khoe khoang, chia sẻ.
Trần Bảo Âm uống nước xong, nghỉ ngơi một lúc rồi vào nhà ôm quần áo ra: "Nương, con đi giặt quần áo. Nương có cần giặt không, đưa cho con giặt luôn."
Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Này! Con giặt cái gì vậy? Chuyện này đâu phải để con làm, đề cho tẩu tẩu!" Nói xong, bà gọi Tiền Bích Hà: "Thê tử lão đại! Thê tử lão đại! Giặt quần áo cho em gái ngươi!"
"Nương, để con tự giặt." Trần Bảo Âm nắm tay bà, cười với đại tẩu.
Đỗ Kim Hoa muốn nói gì đó, lại bị nàng giữ lại: "Nương, con giặt đồ lót."
Giọng nói trầm thấp của nữ nhi khiến Đỗ Kim Hoa khựng lại, chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà nhìn một lượt rồi nói: "Sông lạnh thế nào? Đưa cho nương, nương giặt cho con."
"Không, không." Trần Bảo Âm liên tục lắc đầu, buông cánh tay của bà ra: "Nương không có quần áo cần con giặt sao? Vậy con tự đi?"
Đỗ Kim Hoa không đành lòng để nàng giặt quần áo, lắc đầu nói: "Không có, không có." Bà lấy chậu gỗ và xà phòng cho nữ nhi, sau đó gọi lớn: "Thê tử lão đại! thê tử lão nhị! Đi giặt quần áo cùng muội muội đi!"
Bảo Nha mới trở về, không quen biết ai trong thôn nên phải được tẩu tẩu đưa đi.
Một lúc sau, Tiền Bích Hà đi ra với một cái chậu gỗ đựng quần áo của Trần Đại Lang.
"Muội muội." Nàng đứng trước mặt Trần Bảo Âm, nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, Tôn Ngũ Nương cũng bưng một cái chậu đi ra nói: "Nương yên tâm, đảm bảo không có người khi dễ Bảo Nha của chúng ta đâu."
Đỗ Kim Hoa tin điều đó. Tôn Ngũ Nương lợi hại như thế nào? Mở miệng như pháo nổ. Bà gật đầu nói: "Đi đi, trời chiều sẽ lạnh, đi nhanh về nhanh."
Ba người họ ra khỏi sân đi về phía bờ sông.
Trời còn một lúc nữa mới tối, bên bờ sông có mấy nữ nhân đang giặt quần áo, Tôn Ngũ Nương đi tới một chỗ, đặt cái chậu xuống đất nói: "Cháu dâu, nhường một chút."
Phụ nhân kia trông có vẻ hơn nàng nhiều tuổi nhưng bối phận thấp hơn, bị Tôn Ngũ Nương dùng mông chen lấn, sắc mặt nhìn không tốt, ôm quần áo nhường sang một bên.
Tôn Ngũ Nương không tự mình đi tời mà vẫy tay với Trần Bảo Âm: "Muội muội, đến đây, nơi này tốt, muội đến đây."
Trần Bảo Âm nhìn thấy ở đó có một viên đá xanh mịn, rất thuận tiện cho việc giặt quần áo. Nàng thấy rất tốt liền ôm chậu nước đi tới: "Tạ ơn nhị tẩu."
"Khách khí cái gì." Tôn Ngũ Nương đứng bên cạnh nàng, không vội giặt đồ, một tay chống nạnh, một tay quạt mát ngắm phong cảnh.