Chương 78: Dụ Dỗ (2)
Tôn Ngũ Nương đi đến cửa nhà bếp, dựa vào khung cửa, vừa cắn hạt dưa vừa mắng Lưu Thiết Ngưu với Tiền Bích Hà.
"Nhỏ giọng chút đi." Tiền Bích Hà vừa châm lửa vừa nói.
Tôn Ngũ Nương không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng mắng Lưu Thiết Ngưu.
Trong phòng, Trần Bảo Âm đang nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào mái nhà đầy mạng nhện và những đốm nấm mốc, trái tim bình tĩnh bắt đầu phập phồng.
Cảm xúc bi thương từ nơi sâu nhất giống như thủy triều trào ra ùa tới, nàng trở mình, gối lên lòng bàn tay, nhắm mắt lại.
Nàng đã từng thích Hoắc Khê Ninh.
Lúc còn rất nhỏ, Hoắc Khê Ninh là nam tử tốt nhất mà nàng từng gặp. Hắn cao lớn ôn nhu, học thức uyên bác, trầm ổn đáng tin, còn không chê nàng phiền phức, luôn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của nàng, dẫn nàng đi chơi. Hắn tác phong đoan chính, không đi xem hát, không uống rượu ở thanh lâu, không tùy tiện trêu chọc nữ tử.
Anh ấy rất tốt. Dần dần, nàng hướng về hắn, coi hắn như vầng trăng sáng trên bầu trời. Hắn là quân tử, là vầng trăng sáng, là mộng đẹp nhất. Mãi cho đến một ngày, nàng nghe thấy nha hoàn hấu hạ bên cạnh hắn đùa giỡn, nàng mới biết, Thanh Ninh cô nương trong phòng hắn đã thuộc về hắn từ lâu.
Hắn là người trọng tín trọng nghĩa, Thanh Ninh đã sớm theo hắn, hắn nhất định sẽ giữ nàng ta lại. Ngày sau hắn thành hôn rồi, Thanh Ninh cô nương sẽ trở thành Thanh Ninh di nương.
Cô muộn màng nhận ra mình đã sai. Ngay từ đầu, không phải không phải là phụ thân, ca ca sai cũng không phải Hoắc Khê Ninh sai. Nàng mới là người sai, đầu óc nhất định có vấn đề, Vậy mà muốn...
Sau đó, nàng dần dần không còn đến Hoắc phủ nữa, Hoắc Khê Ninh muốn đi tầm sư học đạo, rất nhanh đã rời khỏi kinh thành.
Mọi chuyện cứ như vậy trôi qua, ngày tháng trôi qua như thường, không có gì thay đổi. Chỉ những lúc đêm khuya thanh vắng, khi Trần Bảo Âm nhìn lên vầng trăng sáng, nàng mới nhớ rằng trong lòng mình có một vầng trăng đã vỡ.
"Bảo Âm! Bảo Âm!" Ngoài cửa đột nhiên Tôn Ngũ Nương hét lớn: "Có người tới tìm muội! Người cưỡi ngựa cầm kiếm!"
Ai? Cầm kiếm, có phải là Hoắc Khê Ninh không? Đầu óc Trần Bảo Âm dường như xoay chuyển rất chậm, dường như cảm xúc trong lòng trào dâng vô cùng ngột ngạt. Nàng khẽ mở mắt ra, rất chậm rãi ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Đến đây."
Hoắc Khê Ninh dắt ngựa đứng ngoài hàng rào. Y phục xanh ủng đen, với một thanh trường kiếm bên hông, thân hình cao lớn thẳng tắp, vừa có sự ôn nhu của người đọc sách vừa có sự cương nghị của một người theo binh nghiệp.
Hắn khí chất ngút trời khiến người ta bỏ qua dung mạo ưa nhìn. Mà ngay cả như vậy, Tôn Ngũ Nương cũng ngây người nhìn hắn, hạt dưa cũng không cắn, lẩm bẩm nói: "Thật là một nam tử anh tuấn."
Năm đó nếu nàng nhìn thấy hắn, chỉ sợ sẽ không cam tâm gả cho Trần Nhị Lang. Không, nàng có lẽ sẽ không kết hôn, thà rằng cả một đời nhung nhớ hắn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng khiến Hoắc Khê Ninh chú ý, quay đầu nhìn sang. Tôn Ngũ Nương lập tức cúi đầu, hướng ánh mắt đi chỗ khác, trống ngực đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào hắn. Thật hiếm thấy nàng e lệ như vậy, tóc nàng có được chải gọn gàng không? Y phục có bị dính thứ gì bẩn không?
Trong khi nàng đang suy nghĩ lung tung, Trần Bảo Âm bước ra khỏi phòng.
"Ngài còn chưa đi sao?" Nàng chậm rãi đi ra sân, nhìn người thanh niên hỏi.
Hoắc Khê Ninh đã bắt Tào Huyễn quay về, bây giờ đến tìm cô nói chuyện. Tào Huyễn đã nói xong với nàng, nhưng hắn thì chưa.
"Muội ra tiễn ta đi." Hắn nói.
Trần Bảo Âm mím môi, không từ chối. Đi theo tiễn hắn ra thôn.
Có lẽ bởi vì khí chất của hắn quá đặc biệt, khiến cho thôn dân rất hiếu kỳ, lại không dám nhìn quá gần. Tất cả đều ngồi ở cửa nhà hoặc là trong sân, lặng lẽ nhìn hắn. .
Trần Bảo Âm tiễn hắn đến tận cửa thôn mới nói: "Lên đường bình an."