Chương 1:
“Y theo môn quy, kẻ phạm thượng thì trượng tam thập.”
Ta cầm roi nhìn thiếu niên áo đen buộc tóc cao đang quỳ giữa đại điện.
Lần đầu ra tay trừng trị môn hạ đệ tử, trong lòng ta cũng có chút áy náy.
Huống chi cây roi này còn có gai ngược.
Pha thêm linh lực mà quất xuống.
Một roi là khiến da thịt bạo liệt.
Nhưng mầm mống như thế, nhất định phải diệt trừ từ sớm, không thể mềm lòng được.
Bùi Tịch ngẩng đầu, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh nhạt.
“Ta làm sao mà phạm thượng rồi? Ta chỉ mới vừa tỏ tình với Sư tôn thôi mà, chuyện này cũng tính là phạm thượng sao?”
“Chẳng lẽ câu ‘ta thích ngươi’ này, Sư tôn không dám nghe hay sao?”
Đến nước này mà hắn vẫn mặt dày như vậy.
Ta vung roi một cái.
Tiếng roi xé gió khiến người rợn cả tóc gáy.
Nhưng Bùi Tịch lại cười càng thêm phóng đãng.
“Cây roi này xấu quá, không xứng với Sư tôn.”
Nói câu này, giọng y cuối câu run rẩnh.
Bởi roi thứ nhất đã quất xuống người hắn.
Tức thì, một vệt máu loang giữa không trung.
“Đếm số.”
“Vâng.”
Giọng thanh lãnh đáp lại ta.
Bên cạnh, Tạ Linh Chiêu đang nâng tấm linh giản, vẽ lên nét sổ đầu tiên.
Vài roi quất xuống, áo trên lưng Bùi Tịch rách toạc, da thịt cũng nát bấy be bét máu.
Hắn siết chặt tay xuống nền đất, mu bàn tay gân xanh nổi cuồn cuộn.
Nhưng nụ cười trên mặt vẫn chẳng hề nao núng.
“Sư tôn, vết thương này thật sâu đấy, nếu để lại sẹo, coi như là do người ban tặng cho ta vậy.”
Ta quả thật chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ đến thế.
Lúc đầu vốn định đánh cho hắn vài roi, để hắn biết đau mà nhận lỗi, rồi sẽ tha cho.
Nhưng Bùi Tịch lại kiên quyết không chịu tỏ chút thái độ ăn năn nào.
Cho đến sau, máu đặc quánh thấm ướt quần áo, nhỏ giọt xuống nền điện, đọng thành một vũng nhỏ.
Bùi Tịch không còn sức chống khuỷu tay nữa, môi cắn đến bật máu.
Nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn ta chằm chặp.
Cảm xúc mờ ám trong đáy mắt bị những sợi tóc dính máu che khuất đi ba phần, càng khiến hắn giống như ác quỷ từ địa ngục bước ra.
Lần này hẳn là hận ta rồi chứ.
Ta xoa xoa cổ tay có chút nhức mỏi.
“Chính là ta đối tốt với ngươi quá mức, mới khiến ngươi phóng túng đến thế.”
“Bây giờ đã biết đau chưa?”
Bùi Tịch lắc đầu, rồi lại gật.
“Là ta sai rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại còn cười nói tiếp:
“Cây roi này rất xứng với ngươi, dáng vẻ ngươi dùng nó thật đẹp mắt.”