Chương 3:
Quả thật là tình sâu nghĩa nặng trong cùng một môn phái.
Khung cảnh ấm áp này khiến trong lòng ta nhẹ nhõm hơn vài phần.
Tạ Linh Chiêu đứng lặng trong mưa gió.
Nhìn từ xa, dung nhan thanh nhã như cây ngọc lan tỏa hương, cao quý mà lãnh đạm.
Không phải tiên nhân,
Lại càng hơn tiên nhân.
Dù Bùi Tịch có lệch lạc đi nữa, nhưng may mà ta vẫn còn Tạ Linh Chiêu.
Đồ đệ lớn nhất nơi ta tọa hạ.
Người đứng đầu tỷ thí đệ tử lần này.
Là kiếm tu mạnh nhất trong cùng lứa, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng.
Huống hồ Tạ Linh Chiêu chẳng những thực lực siêu quần, mà còn mang trong lòng tấm lòng nhân hậu, ôn nhu ít ai có được giữa các tu sĩ, cùng trái tim thông minh nhạy bén bậc nhất.
Vì thế mà ngộ đạo cực nhanh.
Chắc chắn bất kỳ ai đào tạo ra một đồ đệ xuất sắc như vậy cũng sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
Gió khẽ thổi qua, tiếng đối thoại mơ hồ truyền đến.
Nhưng nội dung lại khiến ta nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Giả vờ giả vịt, thật là buồn nôn.”
“Sư đệ, ngươi không thắng nổi ta.”
Ta tiến gần thêm vài bước.
“Đang nói gì đó?”
Hai người đồng thời quay sang nhìn ta.
Tạ Linh Chiêu ôn hòa cung kính hành lễ với ta.
“Ra mắt Sư tôn.”
Còn Bùi Tịch lại cười tươi hơn nữa.
“Sư tôn cuối cùng cũng đến thăm ta rồi, có phải thương tiếc ta hay không đây?”
Biểu cảm mập mờ của hắn, dưới làn da trắng bệch vì ngâm nước mưa và vết thương đầy mình, càng trở nên chói mắt khó chịu.
Ta hít sâu một hơi.
“Ngươi lẽ nào chưa biết sai sao?”
Bùi Tịch ngửa mặt lên cười nhẹ.
“Ta không sai.”
“Sư tôn, ta không nói dối, thì làm sao gọi là sai được?”
“Ta rất ngoan đấy thôi.”
Hắn cúi người xuống chạm vào mép giày ta.
Nhưng ta lập tức lùi lại một bước.
Hắn không chạm được.