Chương 6: (Hoàn)
Đứng trước sân nhỏ trong rừng trúc, ta thở dài.
Việc kiểm tra phòng ở của nam đệ tử vốn chẳng thuộc trách nhiệm của ta.
Nhưng Thục Lộc Chân Nhân phụ trách chuyện này tối hôm qua uống rượu say mèm, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Vì thế, đành phải do ta đích thân ra tay.
Bây giờ chỉ còn lại căn phòng cuối cùng chưa kiểm tra.
Là phòng của Tạ Linh Chiêu.
Ta đẩy cửa bước vào, cả phòng ngủ và thư phòng đều ngăn nắp sạch sẽ, không một hạt bụi.
Rất phù hợp với ấn tượng của ta về đồ đệ xuất sắc này —— việc gì cũng muốn làm tốt nhất.
Ta cho y điểm tuyệt đối, rồi dừng chân trước một hàng tủ sách.
Ta vẫn luôn tò mò không biết Tạ Linh Chiêu – đồ đệ ưu tú như thế – thường ngày học tập ra sao.
Chẳng lẽ chỉ đọc mỗi công pháp trong môn phái thôi sao?
Hay còn rộng đường tham khảo, đọc hết sách vở thiên hạ?
Ta từng cuốn từng cuốn lật qua những quyển sách trên giá y.
Cậu nhóc này sưu tầm được không ít cổ tịch quý hiếm thật.
Cho đến khi đầu ngón tay ta chạm vào mép giấy sờn cũ của một cuốn sách vô danh.
Quyển này dường như là cuốn cổ nhất trên giá sách,
bởi nó đã được phiên dịch quá nhiều lần.
Dù Tạ Linh Chiêu vốn là người vô cùng trân trọng đồ đạc, nhưng cũng không tránh khỏi để lại những nếp gấp trên bìa sách này.
Rốt cuộc là thứ gì hay ho đây?
Ta rút nó xuống.
Nhưng vừa mở ra, ta liền sững người.
Bên ngoài bọc một lớp vỏ xanh lam bình thường, bên trong lại giấu một cuốn sách màu đỏ thẫm.
Trên trang bìa thật sự, nét chữ phóng khoáng mà nổi bật viết lớn ba chữ:
《Như Hà Khiến Sư Tôn Đối Ngươi Mãn Ý —— Song Thượng Xung Sức Bản》
“Sư tôn…?”