Chương 2
Hầu hạ lão phu nhân được một năm thì người qua đời. Ta lén lút khóc mấy trận, bởi người đối với ta vô cùng tốt.
Sau tang lễ, Vận Khách đã hầu hạ lão phu nhân mấy năm, tự xin vào từ đường trông nom hương khói. U Khách đi hầu hạ nhị tiểu thư, còn ta được phân đến chính viện của phu nhân.
Từ khi vào chính viện, ta liền cẩn trọng hành sự, tỉ mỉ hầu hạ phu nhân. Trước mặt các đại nha hoàn, ta chưa từng tranh giành gì.
Còn về Tiểu hầu gia trong phủ, ta từ trước đến nay không dám dây dưa. Chàng là mệnh căn của phu nhân, bất cứ chuyện gì dính dáng đến chàng, dù nhỏ cũng thành lớn.
Tâm ý muốn sống sót của ta, mãnh liệt hơn bất cứ ai.
Vì ta từng học được vài chữ, phu nhân biết được, liền sai một tỷ tỷ dạy ta. Người đưa cho ta mấy quyển sách cũ, có gì không hiểu thì đi hỏi tỷ ấy.
Là phu nhân tâm thiện, cũng là nha hoàn biết chữ dễ dùng. Có thể giúp viết chữ, có thể đọc hiểu sổ sách và lễ đơn.
Thời gian và con người cứ luôn bị thúc giục, đông qua xuân lại về.
Ta ở trong viện phu nhân, đã được thăng lên nha hoàn nhị đẳng. Ngoài việc bưng trà rót nước, truyền lời và làm kim chỉ, còn là giúp phu nhân tra sách, viết chữ, đọc sách.
Tỷ tỷ dạy ta chữ được phu nhân gả cho một tiểu quản sự, vì vậy ta mới thay thế chỗ của nàng.
Mỗi khi ta cầm bút, nghĩ đến chuyện này, lòng lại không khỏi lạnh lẽo.
Đó cũng sẽ là tương lai của ta sao?
Ta lén lút trong lòng suy tính lối thoát.
Nếu ta muốn ra ngoài, có thể đi đâu.
Ta không giống những nha hoàn khác, dù là con nhà gia nô hay được mua về, ít nhất cũng có người nhà che chở. Không ở Hầu phủ, về nhà cũng sống như thường.
Nhà dì ta không thể về, dì ta là kế thê, trong nhà không có tiếng nói, không bảo vệ được ta.
Chân trước ta về nhà họ Đào, e rằng chân sau đã bị trói lại đưa cho quan nhỏ phú thương nào đó làm thiếp.
Ta có thể tự mình sinh tồn, tìm một lối thoát sao?
Rất khó. Trong thời buổi này, mang ngọc có tội.
Ta sinh ra như vậy, lại ở Hầu phủ sống mấy năm sung sướng, ra ngoài e rằng khó sống.
Đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều cảm thấy không ổn.