Chương 8
Từ trước đến nay ta vẫn nghĩ Hầu phủ là đài ngọc lầu son, nay lại hỗn loạn tiêu điều, khắp nơi đều là dấu vết lục soát. Lụa là bị giẫm bẩn đen sì, đồ sứ vỡ đầy đất.
Phu nhân lúc này mới đứng dậy, vừa đứng dậy đã lảo đảo muốn ngã, ta và Tiểu Hầu gia vội vàng tiến lên đỡ bà.
Gặp đại họa, Phu nhân và Tiểu Hầu gia nhất thời đều không kịp để ý đến những chuyện khác, lúc này họ mới phát hiện, ta vẫn còn ở đó.
Phu nhân yếu ớt hỏi: "Quyến Khách, con tuy đã được định cho Thừa Anh, nhưng chưa ra mặt. Giờ phút này e là ngay cả người trong viện Thừa Anh cũng đã bỏ đi hết, không đi cũng phải bị đuổi đi, sao con không cầm thân khế mà trốn đi kiếm đường sống?"
Ta sao lại không suy nghĩ đến?
Nhưng giống như điều ta đã từng nghĩ, ta không có nơi nào để đi.
Ta không giống Thụy Lộ, không chịu nổi cuộc sống phú quý, có về nhà cũng chỉ là bà cô tổ tông.
Ta không thể trở về nhà dượng. Với khuôn mặt này, nếu sống một mình, trước sợ quan lại ác bá quấy nhiễu, sau sợ một cái bao tải úp xuống đưa ta vào lầu xanh.
Phu nhân và Tiểu Hầu gia tuy gặp nạn, nhưng hình phạt của Thánh thượng không nặng, chỉ là cho người về nguyên quán. Tuy về sau khó tránh khỏi phải vất vả mưu sinh, nhưng Tiểu Hầu gia là một nam nhân cao lớn, ba người cùng đi bao giờ cũng hơn một người đơn độc.
Ngày sau nếu mọi chuyện có khởi sắc, còn có thể có được tiếng trung thành.
Nếu không có khởi sắc, bởi vì không có hộ khẩu, nghĩ lại cũng có thể trốn thoát.
Tất nhiên, cũng là bởi thân khế đã ở trong tay ta, ra ngoài là đường lớn thênh thang, ta mới dám nghĩ như vậy.
Thế là ta nói: "Con lớn lên trong chính viện, chịu ân của Phu nhân biết bao nhiêu, Hầu phủ chính là nhà của con. Nay gặp nạn, nếu hai người tự mình đi, còn không biết phải sống thế nào. Con muốn theo Phu nhân cùng về Chính Lạc."
Phu nhân rất cảm khái, lệ đong đầy mắt: "Quyến Khách, con quả là người tốt. Chỉ là, sợ họ cũng không cho mang con đi..."
Ta nói: "Con được Phu nhân chỉ cho Tiểu Hầu gia. Họ nói người nhà trở về nguyên quán, chẳng lẽ con không tính sao?"
Phu nhân lúc này mới gật đầu, Hạ Thừa Anh không nói gì, chỉ nhìn ta thật sâu.