Kế Duyên cũng có một chút trẻ con, mà bản thân Ngụy Nguyên Sinh là một đứa bé, còn Y Y và Quan Hòa thì hiếu kỳ.
Mấy kẻ tu tiên khác lứa tuổi, khác tu vi quả thực đang đứng trước cửa phủ Ngụy gia nghiên cứu cách đốt pháo.
Dây pháo này vốn dĩ dài mấy thước, sau khi đầu đuôi được nối với nhau, trực tiếp biến thành một dây pháo hình rồng. Dù sao hai bên đường này hầu như đều là của Ngụy gia, kiến trúc hai bên cũng là sản nghiệp Ngụy gia, vì vậy dây pháo này vắt ngang qua trước cửa phủ nhà họ Ngụy, kéo dài mãi một đoạn đường rất xa.
Lúc Ngụy Vô Úy đi ra, liền nhìn thấy Kế Duyên và con trai mình ngồi xổm ở một đầu sợi dây pháo, cách cửa sân không xa, tay đang mân mê một đoạn pháo. Quan Hòa và Y Y đứng ở một đầu còn lại của sợi dây pháo.
Mặc dù là người tu tiên nhưng trải nghiệm như thế này rất khó có được, nhất là cùng đốt pháo với cao nhân như Kế Duyên. Vì thế, Y Y và Quan Hòa cũng rất nghiêm túc trong chuyện này.
Đợi đến khi tất cả đã sẵn sàng, người hầu đốt một thẻ nhang đưa cho Ngụy Nguyên Sinh. Cậu bé cẩn thận để sát vào vị trí dẫn nổ của dây pháo.
"Y Y tỷ, Quan sư huynh, mau tránh ra, ta châm lửa đây!"
Thấy mọi người đã tránh ra, Ngụy Nguyên Sinh châm đầu nhang vào dây dẫn nổ, sau đó ném nhang bỏ chạy. Tuy cậu cũng là người tu tiên rồi nhưng chưa từng đốt pháo lần nào. Không riêng gì cậu bé, ngay cả Y Y và Quan Hòa cũng tránh ra khá xa.
"Cách cách cách cách cách cách cách cách..."
Tiếng pháo nổ dồn dập và tia lửa chạy dọc theo "dây xích pháo". Ngụy Nguyên Sinh vỗ tay cười toe toét, chạy đuổi theo, không còn dè chừng như lúc đầu nữa.
Kế Duyên đứng yên nghe tiếng pháo vang rền, một lúc sau mới quay đầu nhìn Ngụy Vô Úy đang đứng ở cửa. Ngụy Vô Úy vội vàng chắp tay hành lễ, đồng thời làm thế mời vào cửa chính. Kế Duyên chỉ vào Ngụy Nguyên Sinh ở đằng trước, tỏ vẻ mình đốt pháo xong sẽ vào.
Một hồi lâu sau, tràng pháo đã nổ hết. Lúc này, Ngụy Nguyên Sinh mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý cùng mọi người trở về phủ. Trên đường đi, cậu bé vẫn không ngừng nói chuyện với Kế Duyên.
Ngụy Nguyên Sinh đã từng muốn thử đốt pháo trước khi chưa lên núi, nhưng lúc ấy cậu mới ba tuổi, vẫn còn quá nhỏ nên người nhà không cho cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy. Bây giờ, cậu trở về từ Ngọc Hoài Sơn nhưng rốt cuộc cũng đã ghiền.
Sau nửa khắc đồng hồ, trong một gian phòng khách ở hậu viện của Ngụy phủ, Ngụy Vô Úy đi trước, dẫn Kế Duyên và những người khác tới đây, tự mình mở cửa ra.
"Vào đây, vào đây, mời Kế tiên sinh, mời mọi người vào trong. Kế tiên sinh đến thật trùng hợp, vừa đúng lúc Ngụy mỗ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon."
Cửa còn chưa mở hết, Kế Duyên đã ngửi thấy mùi thơm ở bên trong.
Giờ phút này, mọi người đều nhìn vào trong phòng. Kế Duyên có thể nhìn thấy một bàn tròn lớn đặc biệt bày trong đó, chia làm hai tầng cao thấp, tầng trên rõ ràng có thể xoay tròn được.
"Mời vào, mời vào!"
Trước lời mời nồng nhiệt của Ngụy Vô Úy, mọi người vào phòng, ngồi xuống trước bàn.
Một bàn bánh ngọt, đồ ăn nhẹ được bày ra, loại trà ngon nhất được pha. Nếu tính cả hai cha con Ngụy gia thì mấy người tu tiên đều ngồi ở đây, ngoài ra không có hạ nhân nào.
Đây là lần đầu tiên Kế Duyên nhìn thấy bàn tròn xoay giống như kiếp trước, chỉ là bàn của Ngụy phủ làm hoàn toàn bằng gỗ, được người thợ khéo léo chế tạo. Trên bàn có rất nhiều đồ điểm tâm để mọi người tự xoay lấy.
Cái bàn này cũng lớn hơn bình thường rất nhiều, có thể ngồi được hai mươi người. Ở xung quanh vòng tròn bày rất nhiều dĩa nhỏ. Kế Duyên đếm sơ một chút, tối thiểu cũng sáu, bảy mươi loại khác nhau.
"Kẻ có tiền thật sung sướng..."
Trong lòng hắn cảm thán một câu. Lúc này, Ngụy Vô Úy cũng nói rõ về bàn ăn của mình.
"Kế tiên sinh, còn có Quan tiểu sư huynh và Thượng tiểu sư tỷ, Ngụy mỗ không có sở thích gì đặc biệt, duy nhất chỉ có cực kỳ chú ý đến đồ ăn. Ở Ngọc Hoài Sơn, tuy đều dùng thực phẩm của Tiên gia nhưng ta vẫn lưu luyến mỹ thực chốn phàm trần."
Ngụy Vô Úy sờ bụng của mình.
"Đừng nhìn chỉ có một bàn bánh ngọt và mứt hoa quả nho nhỏ này, đây chính là hơn mười vị đầu bếp nổi danh của Ngụy gia làm từ sáng sớm đấy. Đến bây giờ, thức ăn mới đạt tới sự hoàn mỹ. Ngụy mỗ gọi đây là tiệc điểm tâm."
Nhìn vóc người của Ngụy Vô Úy, Kế Duyên tin gã nói thật.
"Nào nào nào, mọi người mau nếm thử, Ngụy mỗ không khách khí nhé."
Bàn tay mập mạp của gã bắt đầu cầm lấy bánh ngọt nhét vào miệng, dáng vẻ tự nhiên kia thoạt nhìn chẳng có chút làm bộ làm tịch nào. Chẳng qua, đây cũng không phải do gã thực sự vẫn luôn thoải mái như thế, mà rất rõ ràng rằng gã muốn mình tự nhiên hơn ở trước mặt Kế Duyên một chút.
Sự thật có thể chứng minh rằng ăn uống có thể nâng cao bầu không khí, từ dân thường cho đến vương công quý tộc đều như vậy. Đám người Kế Duyên cũng thế. Việc nhấm nháp những miếng điểm tâm đẹp đẽ, ngon miệng cũng giúp cho không khí trong sảnh trở nên hòa hợp hơn.
Kế Duyên biết rõ Ngụy gia tìm mình nhất định có chuyện, nhưng hắn cũng vui lòng vừa ăn vừa tâm sự với người bên cạnh, hỏi chuyện tu hành của hai cha con Ngụy gia trong năm năm này.
Có một số việc Kế Duyên hỏi rất cẩn thận, cũng không hẳn vì hắn quan tâm đến hai người bọn họ mà muốn mượn việc này để tìm hiểu xem rốt cuộc trụ cột tu hành của Ngọc Hoài Sơn là tu pháp như thế nào.
Quá trình trong đó cũng xem như có tính hệ thống hợp tình hợp lý, đạt đến trình độ tinh tế tỉ mỉ, có chút ngoài dự đoán của hắn. Ngoại trừ việc sư phụ sẽ chỉ điểm những khó khăn trong tu hành, đám đệ tử còn được sư phụ cho mượn trận pháp Thánh Cảnh để sử dụng, tự mình dẫn linh khí tẩy rửa nhục thân cho đệ tử, còn được tiếp dẫn tinh lực, kích thích khiếu huyệt, hộ pháp cho đệ tử lúc uẩn hóa ý cảnh đan lô, khai mở kim kiều.
Hơn nữa, trưởng bối thân thiết còn kiểm tra tình hình tu hành của các vãn bối đệ tử, chủ yếu xem bọn họ đã nắm được thuật pháp cơ sở và vật hộ thân hay chưa.
Ở dãy núi bên trong Ngọc Hoài Thánh Cảnh, tuy không tính là động thiên ngăn cách với thế gian, nhưng cũng có thể xem đây là một khối phúc địa. Sự đặc thù thần dị của động thiên ít đi một chút nhưng bù lại linh khí cực kỳ dồi dào, chẳng hề kém cạnh, thậm chí còn có nơi tốt hơn rất nhiều. Suy cho cùng, vốn dĩ phúc địa dựa vào hoàn cảnh và sự vật đặc thù, cũng giống như Ngọc Chú Phong của Ngọc Hoài Sơn vậy.
Sư môn cẩn thận chỉ điểm, hơn nữa lại có hoàn cảnh tu hành đặc thù, những thứ này nhìn có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng cũng là một trong những nền tảng của Thánh địa Tiên phủ.
Kế Duyên nghe Ngụy Vô Úy và Ngụy Nguyên Sinh kể lại, ngay cả Y Y và Quan Hòa thỉnh thoảng cũng bổ sung thêm một chút, hắn đã có một nhận thức toàn diện về việc tu hành của đệ tử Ngọc Hoài Sơn.
Nếu đưa ra so sánh, Kế Duyên cảm thấy mình đối đãi với những người có duyên truyền pháp có chút miễn cưỡng, tuyệt đối là bồi dưỡng một cách lẻ tẻ. Nhưng hắn cũng không cho rằng hai bên có sự chênh lệch, trọng tâm mỗi người còn khác nhau mà, chưa kể tới những chỉ điểm của hắn cũng chỉ là "nửa đường xuất gia", tình huống cũng khác biệt.
Khi thấy nói chuyện nhà cửa đủ rồi, Ngụy Vô Úy liếc mắt ra hiệu với con mình. Cậu bé phồng quai hàm, nuốt ực miếng bánh ngọt, sau đó uống ừng ực ừng ực nửa chén trà. Lúc này, cậu ra vẻ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, sư tổ của con đã trở về!"
Kế Duyên thoáng sửng sốt một chút, nhìn Ngụy Nguyên Sinh.
"Sư tổ của con là ai?"
"Sư tổ con tên là Bùi Chính, mấy năm vừa rồi ở Thiên Cơ Các, lần này trở về cũng là lần đầu tiên con gặp ngài ấy."
Nghe Ngụy Nguyên Sinh giải thích, Kế Duyên cũng giật mình. Người này đúng là Chân nhân số một của Ngọc Hoài Sơn. Mấy năm qua, vì lời đồn của Thiên Cơ Các, y đã đi đến Thiên Cơ Các ở Nam Hoang Châu xa xôi.
"Thì ra y mới về à?"
Kế Duyên cười hỏi một câu. Đây cũng là lời trong lòng, hắn còn tưởng người nọ đã trở về từ lâu rồi chứ.
Y Y ở một bên cũng gật đầu giải thích.
"Dù sao sư tổ cũng đi Nam Hoang Châu xa cả một rãnh trời, vượt qua biển rộng sông vắng, trên đường còn có đủ loại chuyện kỳ quái của các thiên vực hải vực ngăn trở. Vì người muốn đi nhanh nên đều phi độn một mình qua rất nhiều địa phương, chưa từng ngồi nhờ thuyền bè của các giới vực. Chuyến đi này quả thực không dễ."
"A, vậy cũng thật vất vả."
Kế Duyên thuận miệng đáp một câu, trong lòng muốn tính toán một quẻ, chỉ là chưa đợi hắn hỏi thì Y Y đã tiếp tục nói.
"Sư tổ và mấy ông râu dài ở Thiên Cơ Các đảo ngược tinh tượng mấy năm qua, cuối cùng tìm được trong đó có ba năm tinh tượng biến thiên, lại lần nữa thôi diễn một ngày một đêm, sau đó mất thêm một năm xác định số lượng Thiên Địa Càn Khôn ngay lúc đó. Một năm đảo chuyển, bốn năm định quẻ mới xem như được một quẻ hoàn chỉnh. Đợi khôi phục một thời gian, người lại vội vàng trở về đây."
Kế Duyên bề ngoài vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng nghe xong thì trong lòng sửng sốt. Đây là một công trình xem quẻ vĩ đại, nghe có vẻ như lần này bọn họ thực sự thu được thứ gì rồi.
"Bùi Chân nhân kia đưa về tin tức gì, Ngọc Hoài Sơn nói các ngươi báo với Kế mỗ sao?"
Hắn cau mày, giọng điệu có chút nghi hoặc hỏi.
Ngụy Nguyên Sinh ở bên cạnh cướp lời.
"Kỳ quái nhất là ở điểm này. Sư tổ nói lúc trước ba vị râu dài thôi diễn tính toán đều bị trọng thương. Lần này, bọn họ đề thăng tinh thần, chuẩn bị đầy đủ, tiêu phí mấy năm đại giới bói toán, ngược lại không nhìn trộm được nhiều như lần trước. Nghe người ở Thiên Cơ Các nói, đây là Thiên cơ hỗn độn, nếu có thiên biến thì cũng do con người. Tóm lại tuyệt đối không đơn giản, không thể nào do bọn họ nhầm được.”
Ngụy Nguyên Sinh nhìn Kế Duyên, tiếp tục nói.
"Sau đó sư tổ trở về. Sau khi nghe chuyện của Kế tiên sinh, người bỗng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Đúng lúc này, con về nhà mừng năm mới. Vì vậy, người để cho chúng con hỏi Kế tiên sinh một chút, không biết người nhận định quẻ này như thế nào..."
Nói đến đây, cậu lại nhìn Kế Duyên, nhỏ giọng hỏi.
"Kế tiên sinh, thật ra sư tổ nói, vì có khả năng liên quan đến cơ hội quật khởi của Ngọc Hoài Sơn chúng con, trong núi có thể phỏng theo Thiên Cơ Các, bí mật thôi diễn ở Đại Trinh một lần. Nhưng người cảm thấy chuyện này tuyệt đối không phải giỡn chơi, nên nói con hỏi riêng ngài một tiếng. Nếu như có thể, ngài có thể nhắc nhở những trưởng bối trong núi một chút, với lại người cảm thấy trong núi làm như vậy có phù hợp không ạ?"
Kế Duyên suy nghĩ một chút, nhìn mấy người trước mặt, cuối cùng hỏi Ngụy Vô Úy.
"Việc này chỉ là Bùi Chân nhân lén nói cho các ngươi, những người khác ở Ngọc Hoài Sơn vẫn chưa biết đúng không?"
Ngụy Vô Úy biết rõ không thể tránh thoát, miễn cưỡng cười nói.
"Trong mắt ta, tuy bên ngoài là Bùi Chân nhân lén nói cho chúng ta biết, thực ra cũng là những người trong núi muốn thăm dò ý tứ của Kế tiên sinh. Thứ nhất, có khả năng bọn họ cảm thấy việc này có chút quan hệ với tiên sinh, thứ hai là nếu tiên sinh có hứng thú thì có thể cùng xem bói..."
Kế Duyên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ngọc Hoài Sơn muốn làm như thế nào, Kế mỗ không có hứng thú. Ta chờ đợi ở Đại Trinh đủ lâu rồi, nói không chừng sẽ đi ra ngoài một chút. Một quẻ thiên cơ này chẳng liên quan gì với Kế mỗ. Ngươi trở về chuyển lời với các vị Chân nhân trong núi, Kế mỗ không có năng lực lớn tới mức có thể một mình làm loạn thiên cơ.
So với những thứ này, ngược lại không biết Ngụy gia chủ mời ta đến đây sẽ chiêu đãi như thế nào?"
Ngụy Vô Úy sững sờ, lập tức có chút mất định hướng, cẩn thận dò hỏi.
"Ách, tại hạ nên chiêu đãi như thế nào, chẳng hay Kế tiên sinh có ý gì?"
Kế Duyên khẽ cười. Ở đây đã có mười đầu bếp nổi tiếng như vậy thì hắn cũng phải trải nghiệm cảm giác vui vẻ của kẻ có tiền một chút chứ.
"Không có ý gì cả, thịt cá lên nào...!"