Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 362: Ban Chết

Nhìn Minh Vương tiêu tán tựa như từng hạt cát vụn vỡ, các tăng nhân của Đại Minh tự đều trợn mắt há mồm, đồng thời thầm cảm giác vô cùng sợ hãi.

Ba vị lão tăng liên tục dập đầu theo kiểu lễ Phật về hướng tượng Minh Vương vỡ tan. Bên cạnh đó, dù sợ dù không, tất cả các tăng nhân còn lại cũng im lặng tụng niệm kinh Minh Vương tọa địa.

Mãi đến khi hiện thân của Minh Vương hoàn toàn biến mất, ba vị lão tăng mới ngẩng đầu nhìn về phía Kế Duyên. Họ kính cẩn cúi đầu, hành lễ theo quy cách của Phật môn với hắn.

“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Thưa tiên trưởng, thế còn các tăng chúng của Đại Minh tự...”

Kế Duyên khẽ gật đầu với lão tăng kia.

“Phương trượng yên tâm. Kế mỗ cam đoan mọi người sẽ không sao.”

Tuy giọng nói của hắn không lớn nhưng lại êm đềm lan tỏa ra từng ngóc ngách của Đại Minh tự, đủ để từng vị sư sải còn trong trạng thái bàng hoàng vẫn có thể nghe rõ.

Kế Duyên định nói rằng dù hắn không có ở đây thì Lục Sơn Quân vẫn biết giữ chừng mực. Thế nhưng rõ ràng là hầu hết những tăng nhân tại đây đều đang rất sợ hãi, và điều mà họ muốn nghe nhất chính là câu nói vừa rồi của Kế Duyên mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên cũng nhìn về phía Giác Minh cách đó không xa. Quả thật, Triệu Long ngày xưa trong lốt của hòa thượng Giác Minh ngày hôm nay, ngoài việc cạo trọc đầu ra, lại chính là kẻ ít thay đổi về mặt ngoại hình nhất trong chín thiếu hiệp hồi trước. Thậm chí, y còn ít thay đổi hơn cả Lạc Ngưng Sương, một người phụ nữ quen với việc bảo dưỡng nhan sắc bề ngoài.

Thoạt nhìn, tuy Giác Minh là một nhà sư mang dáng dấp trung niên, nhưng thực tế thì Kế Duyên nhớ rằng y đã rất già dặn ở thời điểm gặp nhau khi đó. Lúc ấy, rõ ràng y chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng trông cũng gần giống bộ dáng trung niên như bây giờ.

Và đến thời điểm hiện tại, Giác Minh vẫn đang tụng kinh. Không giống như những tăng nhân xung quanh khác đang tụng kinh vì tượng Minh Vương hóa thành từng hạt bụi đất, y vẫn luôn tụng kinh từ trước khi trận chiến bắt đầu. Dù là các loại yêu pháp, Phật pháp hay các thần thông của tiên pháp đều không ảnh hưởng đến y.

Minh Vương chi lực trên người y vẫn chậm rãi tản mát đi; ban đầu, dòng pháp lực ấy tuôn trào như một dòng sông, nhưng hiện tại chỉ còn là những giọt nước nhỏ, phiêu đãng trôi dạt vào bên trong Đại Minh tự vì tượng Minh Vương tọa địa cũng đã biến mất rồi.

Trong lúc Kế Duyên cẩn thận quan sát tăng nhân Giác Minh, Lục Sơn Quân ở bên kia cũng đã đứng lên một lần nữa.

Trước đây, Trấn Sơn Hàng Ma đại pháp của Minh Vương thực sự rất mạnh. Cuối cùng, thế núi từ hư hóa thực, biến thành một ngọn núi khổng lồ ngàn trượng trấn áp lên người y. Nếu chỉ có mỗi một mình Lục Sơn Quân, chắc chắn y sẽ bị đè bẹp dưới chân núi ngay lập tức, dù không chết cũng trọng thương. Dù có hai vị Kim giáp lực sĩ hỗ trợ, suýt nữa thì y cũng đã liên lụy họ bị trấn áp cùng.

May mắn thay, tiên kiếm đã thể hiện ra sự sắc bén của nó khi ra đòn cắt ngang dòng Phật pháp, chém quả núi ra làm hai.

Lúc này, Lục Sơn Quân nhìn sang hai vị Kim giáp lực sĩ đang đứng bên cạnh. Hai vị thần tướng mặc giáp vàng này trông vô cùng khôi ngô vạm vỡ, nhưng khuôn mặt lại mang màu đỏ bừng uy nghiêm. Vầng sáng trên bộ giáp vàng không quá chói mắt, khăn quàng cùng màu rũ nhẹ bồng bềnh theo gió. Dù chỉ thả nhẹ cánh tay đứng yên ở nơi đó, hai vị này cũng đã có thể tạo ra một loại khí thế mạnh mẽ từ cái nhìn của những người xung quanh.

Thấy hai vị thần tướng đứng yên không nhúc nhích, Lục Sơn Quân rũ nhẹ bộ lông của mình rồi nhảy khỏi dãy núi cách xa hàng trăm trượng ngoài kia. Cùng với một lượng yêu khí ít ỏi và đã tự thân thu liễm lại, y dễ dàng lướt một vòng cung, rơi nhẹ nhàng xuống quảng trường nay đã vô cùng bừa bộn của Đại Minh tự, đứng sau lưng Kế Duyên khoảng vài chục trượng.

Sau khi tiếp đất, yêu thân khổng lồ dần thu nhỏ lại trong ánh sáng mờ ảo, cuối cùng biến thành một chàng trai trẻ trong chiếc đạo bào màu vàng nhạt có thêu hình những khóm mây.

Lục Sơn Quân cung kính cúi đầu trước Kế Duyên.

“Lục Sơn Quân bái kiến tiên sinh!”

Không nhìn Giác Minh nữa, Kế Duyên quay sang Lục Sơn Quân, gật nhẹ.

“Nếu hóa thân của Minh Vương không xuất hiện, hôm nay ta cũng không hiện thân. Do đó, ngươi cứ xem như ta không có ở đây vậy.”

“Đã rõ!”

Sau khi hồi đáp xong, Lục Sơn Quân mới ngưng động tác hành lễ trước khi nhìn lướt qua các tăng nhân xung quanh. Y liếc nhìn ba vị lão tăng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng mới quan sát đến Triệu Long trong trạng thái tụng kinh từ đầu buổi đến giờ.

Y không hỏi Kế Duyên xem có nên buông tha cho Triệu Long hay không. Thậm chí, y còn không nói ra bất cứ một câu thừa thãi nào. Lục Sơn Quân hiểu rõ tính cách của ân sư mình - nói một là một - nên y cũng không định thay đổi kế hoạch.

Hôm nay, ngoài tiếng gió thổi qua ngôi chùa, âm thanh duy nhất ở thời điểm hiện tại chính là giọng tụng kinh của Triệu Long. Ngược lại, hành vi của y thế này lại càng khiến đương trường yên tĩnh hơn. Lục Sơn Quân, Kế Duyên và tất cả các tăng nhân đều im lặng chờ đợi.

Một khoảng thời gian rất lâu trôi qua, cuối cùng thì tiếng tụng niệm kinh phật mới dừng lại khi mọi người không còn thấy Minh Vương chi lực tản mát từ người Triệu Long nữa.

Hòa thượng Giác Minh mở mắt ra, vừa nhìn sang thì thấy một mảnh hỗn độn giữa quảng trường ngôi chùa. Nhưng ngoại trừ khu vực quảng trường ra, ngôi chùa mà y sinh sống nhiều năm qua không bị hư hại quá nhiều; hầu hết các kiến trúc đều còn nguyên vẹn, chỉ hư hao một vài mái ngói mà thôi.

Đứng dậy, Giác Minh nhìn quanh một lượt nhưng không tìm ra con quái vật to lớn kia. Thay vào đó, y nhìn thấy Kế Duyên. Sau khi hơi sững sờ, y hỏi dò:

“Ngài là... Kế tiên sinh ư?”

Kế Duyên gật đầu với y bằng một nụ cười trên môi.

“Ta nên gọi ngươi là Triệu Long, hay Giác Minh đại sư đây?”

“Tiên sinh muốn xưng hô thế nào, thì cứ gọi thế ấy…”

Đối mặt với Kế Duyên, Giác Minh vẫn có chút xấu hổ. Nói đến đây, y định hành lễ, nhưng vì thói quen bao năm nay nên chợt chắp tay hành lễ theo quy cách của Phật môn.

Sau đó, y ngẩng đầu lên, để rồi nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm đứng đằng sau Kế Duyên ở một vị trí không xa cho lắm. Khi hai người nhìn vào mắt nhau, Giác Minh biết đây hẳn là Lục Sơn Quân.

Lục Sơn Quân bèn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Giác Minh.

Hiện tại, không có bất cứ tăng nhân nào ngăn cản y, ngay cả ba vị lão hòa thưởng cách đó không xa cũng đã nhắm mắt lại.

“Triệu Long, ngươi đổi ý rồi sao?”

Vị tăng nhân trung niên trước mặt thở ra một hơi dài, người hỏi một đằng như y trả lời một nẻo.

“Ta không phải là một người có can đảm, nên cầm lại cầm không nổi, muốn bỏ cũng bỏ không xong. Giữa danh và lợi, ta lại phân vân giữa đôi đường. Dù ngồi thiền tại đó, ta lại khó có thể thông tuệ Phật lý. Đã bao năm nay, ta đã xác định việc sinh tử của mình lâu rồi, nay lại quá mệt mỏi vì khiến Đại Minh tự bị liên lụy. Có phải cuộc đời của ta quá buồn cười không?”

Giác Minh nở một nụ cười chua chát nhưng cũng bao hàm sự giải thoát. Y chắp tay hành Phật lễ với Lục Sơn Quân, mở lời trong thân phận của một vị hòa thượng.

“Lục thí chủ, xin người ban chết cho bần tăng.”

Vừa nói, Giác Minh vừa cúi người đến chín mươi độ, nghiêm túc hành Phật lễ, sau đó cũng không đứng thẳng người trở lại.

Một làn gió nhẹ lướt ngang cảnh chùa chiền, cả Tiểu Lượng sơn rơi vào một bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Lục Sơn Quân tiến lại gần vài bước, duỗi thẳng ống tay áo, đồng thời chắp tay hành lễ với hòa thượng Giác Minh.

Trước mắt toàn bộ tăng nhân Đại Minh tự và Kế Duyên, hình ảnh diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi này như đông cứng lại. Tiếp theo, Lục Sơn Quân đứng thẳng người lên; một ảo ảnh lóe ánh vàng xen sắc đen bao trùm cả người y. Cuối cùng, âm ảnh ấy hóa thành một cái miệng khổng lồ.

Hòa thượng Giác Minh ngẩng đầu lên, nín thở trợn mắt nhìn thẳng vào cái miệng đỏ ngòm cứ to dần kia tiến đến gần mình. Sau đó, hai mắt y tối sầm lại, hoàn toàn mất đi nhận thức.

Không ít các tăng nhân vẫn còn đang bàng hoàng, âm thầm run rẩy. Bọn họ nhìn thấy con yêu quái kia hóa thành một cái miệng khổng lồ, nuốt chửng lấy Giác Minh. Ngoại trừ cảm giác kinh hãi vốn có, dường như mọi người chợt hiểu ra một điều gì đó khá lạ thường.

Đến thời điểm này, ba vị lão tăng mới mở mắt, than nhẹ “Thiện tai!” rồi lại cúi đầu tụng kinh.

Kế Duyên liếc nhẹ sang bọn họ rồi thầm nhủ:

“May mắn cho Đại Minh tự.”

Xa hơn một chút, hai vị Kim giáp lực sĩ cũng đã vượt qua bức tường bao bọc bên ngoài của ngôi chùa, tiến vào giữa quảng trường. Hai vị thần tướng đã quay lại với hình dáng bình thường, mặc dù kích thước bình thường ấy cũng đã lớn hơn người bình thường đến mấy lần.

Kế Duyên có tổng cộng sáu vị Kim giáp lực sĩ. Sau khi đối chiếu với con số 'tam thiên cương, tam địa sát' để luyện thành sáu vị thần tướng, Kế Duyên tự cảm giác đây đã là số lượng vừa đủ, không nên luyện thêm. Bên cạnh đó, hắn chọn lúc rảnh rỗi để thu gom càng nhiều tinh lực hơn nhằm trui rèn những tờ giấy hiện tại.

Nếu cứ theo đuổi số lượng một cách mù quáng, hai vị thần tướng kia sẽ không thể nào có đủ uy thế như ngày hôm nay.

Tuy nhiên, dù có được cải tiến phẩm chất như thế nào thì bản chất của Kim giáp lực sĩ vẫn không thay đổi. Lúc này, hai vị ấy vội vàng bước đến chỗ Kế Duyên, hành lễ một cách rất máy móc.

“Bái tôn thượng!”

Giọng nói của hai vị này rất bình tĩnh, gương mặt lại lạnh lùng, không hề chập chùng thay đổi; rõ ràng, trừ Kế Duyên ra thì hai vị thần tướng không hề nể nang bất cứ một ai.

Họ chào Kế Duyên, sau đó đứng yên hai bên trái, phải của Lục Sơn Quân. Hiển nhiên, đây vẫn là do Kế Duyên hạ lệnh.

Lục Sơn Quân nhìn hai vị lực sĩ này thêm vài lần. Nếu không phải có hiểu biết nhất định về các vị Kim giáp lực sĩ này, biết họ không có cảm xúc, không chừng y sẽ nghĩ rằng hai vị này không coi ai ra gì.

“Phương trượng đại sư, Đại Minh tự bị hư hại căn thiện phòng, một góc tường của ngoại viện và một phần của quảng trường chính. Hai vị lực sĩ này của ta không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có sức khỏe là nổi trội hơn người khác. Hay là ta để bọn họ giúp mọi người xây dựng lại ngôi chùa nhé?”

Phương trượng Đại Minh tự ngẩng đầu, quan sát hai vị thần tướng của Kế Duyên. Đồng thời, hai vị Kim giáp lực sĩ cũng liếc sang lão hòa thượng này sau khi Kế Duyên mở lời.

Trong mắt lão hòa thượng, dáng vẻ của hai vị lực sĩ kia gần như giống nhau. Chưa nói đến xoay người, cả hai vị ấy đều chẳng thèm nhúc nhích cả đầu, không liếc mắt hay nháy mắt hoặc xoay chuyển đồng tử, từ đầu đến chân đều toát ra một thái độ miệt thị cùng cực. Từ đó, cả hai càng tạo ra cảm giác áp bức tâm lý mãnh liệt hơn.

Ngầm nhận ra ba chữ “không tình nguyện” hiện rõ trên gương mặt của hai vị Kim giáp lực sĩ, lão hòa thượng không thể không biết điều.

“Đa tạ lòng tốt của tiên sinh. Đại Minh tự của lão nạp cũng không hư hỏng nặng cho lắm, chỉ bị ảnh hưởng chút ít mà thôi. Chuyện tu sửa chùa cũng tương tự như quá trình tu hành hàng ngày của các tăng nhân vậy, chưa đến nửa tháng là lại đâu vào đấy. Lão nạp không dám làm phiền đến hai vị thần tướng.”

Nhìn sang hai vị Kim giáp lực sĩ, Kế Duyên chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Cơ bản là hắn cũng không tiện nói gì nhiều về các bí mật của Kim giáp lực sĩ.

“Nếu đã như thế, Kế mỗ xin cáo từ tại đây.”

Thấy Kế Duyên định đi, Lục Sơn Quân bỗng cảm giác hơi khẩn trương.

“Tiên sinh, ngài định đi đâu? Có phải do ngài tính ra tại hạ gặp khó khăn nên mới đến đây tương trợ?”

Trên thực tế, Kế Duyên cũng không muốn tiết lộ chuyện mình bám theo con hổ này suốt cả đoạn đường. Nếu nói ra, chắc chắn Lục Sơn Quân sẽ giữ kẽ, khó mà thoải mái hành xử.

“Khi còn ở trên biển, ta biết ngươi hóa hình nên mới trở về thăm hỏi. Ta tạm thời đi trước vì có việc riêng. Ngươi cứ giải quyết xong chuyện mình nên làm đi, sau đó hẵng đến tìm ta.”

Trong lúc nói chuyện, hai vị Kim giáp lực sĩ đã hóa thành hai vầng sáng, bay vào ống tay áo của Kế Duyên. Thậm chí, người xung quanh còn không biết đó chỉ là hai người giấy.

Lục Sơn Quân chắp tay thi lễ, nói: “Thưa vâng!”

Thấy Kế Duyên đạp mây bước lên trời, Lục Sơn Quân khó mà kìm lòng, lập tức kêu to:

“Thưa tiên sinh!”

“Hả?”

Kế Duyên dừng lại, nhìn về phía Lục Sơn Quân.

Lúc này, Lục Sơn Quân lại mò mẫm gì đó trong người; bên cạnh một vài thỏi Cẩu Đầu kim, thứ còn sót lại trong người y chỉ là một túi lá khô. Rơi vào đường cùng, y chỉ có thể tiến đến vài bước rồi đưa túi lá khô cho Kế Duyên.

“Tiên sinh... dâng cho ngài ít trà...”

“Ha ha ha ha ha... ngươi thật chu đáo.”

Kế Duyên cầm lấy gói cẩu kỷ tử kia rồi mỉm cười, cưỡi mây mà đi. Dù có hơi thất vọng, Lục Sơn Quân cũng an tâm hơn vì ít ra thì ân sư cũng không hề có ý kiến gì nhiều về cách hành xử của y.

Lại nhìn xung quanh, khi Kế Duyên rời đi, rõ ràng những tăng nhân kia đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

“Khà khà, các vị đại sư! Đắc tội rồi! Lục mỗ đã phá hủy một căn thiện phòng, một bức tường của ngoại viện. Còn về khu vực quảng trường này, đây là do Minh Vương gây ra đấy.”

Nói xong, Lục Sơn Quân lấy một mớ bạc từ trong lòng ngực ra, ít nhất cũng khoảng mười lượng. Tiếp theo, y đưa sang cho lão phương trượng của Đại Minh tự.

“Đây là bạc bồi thường, xin phương trượng đại sư nhận lấy.”

“Không cần không cần. Bọn ta sẽ tự sửa chữa, không cần Lục thí chủ bồi thường…”

Lão hòa thượng lập tức từ chối, nhưng Lục Sơn Quân lập lại bằng giọng điệu nặng nề hơn

“Xin - phương - trượng - đại - sư - nhận- lấy!”

“Vậy thì... Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Đa tạ Lục thí chủ vậy!”

Mồ hôi thấm đẫm trán lão hòa thượng, ông ta không dám chậm trễ nữa, vội vàng nhận lấy bạc rồi vái chào bằng Phật lễ.

“Thôi, ta đi đây. Có lẽ sau này, các ngươi sẽ còn cơ hội gặp lại hòa thượng Giác Minh. Về phần hiện tại, đừng tưởng nhớ đến y nữa.”

Nói xong, Lục Sơn Quân bay lên theo một làn gió. Đến bên ngoài Tiểu Lượng sơn, y xoay lại nhìn Đại Minh tự một lần nữa trước khi thật sự rời đi.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, các tăng nhân của Đại Minh tự mới dám thở dài một hơi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất