Chương 50: Xứng Danh Hai Chữ “Cuồng Đồ”
***
Kế Duyên dùng khinh công chạy mải miết không dừng, thoát khỏi tầm mắt đám người Nguỵ Vô Uý. Sau đó, hắn men theo đường vòng quay về thành Ninh An.
Dọc đường về, ngay cả tiếng gió rít bên tai cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Kế Duyên tháo dây buộc đầu, cởi búi tóc, mặc cho mái tóc dài xoã tung theo gió.
Nơi đây không giống với Trung Hoa kiếp trước hắn sống. Ở đây, khắp nơi là rừng núi cỏ cây, gần như không bị ô nhiễm. Chim muông líu lo đầy đồng. Phong cảnh núi non và đồng bằng rất khác biệt. Ngày và đêm cũng khác xa nơi hắn từng sống.
Trong rừng cây ngoài thành có con sông nhỏ. Kế Duyên dùng khinh công lao vun vút, rồi tung mình đáp xuống một ngọn cây bên bờ sông. Hắn lấy đà rồi mượn lực lao thẳng xuống, bộ dáng tiêu sái và phóng khoáng như một chú cá.
“Bõm!”
Nhất thời, tiếng nước văng “ào ào” một trận, vang vọng cả khu rừng đêm.
Kế Duyên nổi lên trên mặt nước, rồi bơi đến gần bờ. Khi đến sát bờ sông, hai chân hắn dùng lực đạp nước văng tung toé, đồng thời, bàn tay phải vận khí hung hăng vỗ một chưởng.
“Ầm”
Khi bọt nước văng ra tứ phía cũng là lúc hắn tung mình lên khỏi mặt nước, đáp xuống bờ đối diện.
“Ha ha ha ha, sảng khoái!”
Kế Duyên lại bắt đầu chạy, tung mình lên cao rồi xoay tròn mấy vòng như chong chóng giữa không trung. Vô vàn giọt nước từ trên mình hắn văng tung toé khắp nơi rồi rào rào rơi xuống, thoạt trông hệt như một đứa trẻ dùng võ công chơi đùa thoả thuê.
Chạy một mạch hai dặm đường, Kế Duyên mới vận Tiểu Tị Thuỷ Thuật để giũ sạch nước dính trên người và quần áo, xem như dùng phương pháp này tắm rửa một lượt, giũ sạch hết mồ hôi và mệt mỏi vì tay đấm chân đá ban nãy. Tắm rửa theo cách này tuy chẳng giống ai, nhưng dường như lại giúp hắn gạt bỏ một lớp dầu mỡ bức bối ra khỏi tâm cảnh, khiến cho thể xác và tinh thần thoải mái vô cùng.
Thời điểm Kế Duyên về đến thành Ninh An đã là lúc đêm khuya tĩnh lặng.
Trị an ở huyện Ninh An trước giờ cực kỳ tốt nên không có giờ giới nghiêm. Mặc dù vậy, nhưng buổi tối ở một huyện nhỏ như Ninh An hầu như chẳng có bất kỳ hoạt động giải trí nào. Buổi tối ở đây cực kỳ an tĩnh, trừ những ngày ngoài thành có tổ chức miếu hội.
Kế Duyên lặng lẽ vào thành, không kinh động bất cứ ai, nhẹ nhàng trở lại Cư An Tiểu Các. Hắn liếc nhìn Kiếm Ý Thiếp đang treo ở chính phòng trước bàn đọc sách rồi quyết định bỏ qua ý tưởng nghiên cứu, thay đổi trang phục trèo lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau vẫn nắng đẹp trời quang. Kế Duyên rửa sạch mặt mũi, thay quần áo chỉnh tề rồi cẩn trọng ngồi xuống bàn đọc sách trong phòng mình như một cậu học trò nhỏ, một lần nữa quan sát Kiếm Ý Thiếp thật tỉ mỉ.
Trên bàn đọc sách của hắn có bày một bộ tứ bảo văn phòng đơn giản do Doãn Triệu Tiên tặng. Bộ tứ bảo này tuy không phải thượng phẩm, nhưng mang lại cảm giác sử dụng không tệ, hẳn là được chọn kỹ lựa khéo.
Trên Kiếm Ý Thiếp vẫn là những văn tự huyền ảo mà nghệ thuật, nhưng ngoài những thứ hắn đã nhìn thấu thì hắn không hề phát hiện thêm manh mối nào khác.
“Không lẽ phải nhúng nước hơ lửa sao?”
Kế Duyên lấy Kiếm Ý Thiếp bỏ xuống bàn, sờ lên mặt giấy trên thiếp. Đây rõ ràng là giấy Tuyên Thành loại phổ thông, làm sao mà chịu được kiểu thí nghiệm ngâm nước hong lửa chứ?
“Hay là ở trên trục thiếp nhỉ?”
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên không trung, hai cây côn gỗ tinh xảo làm quyển trục được gỡ ra. Kế Duyên cầm lên, tỉ mỉ quan sát nhưng cũng không thấy có ghi chép nào trên trục.
“Chẳng lẽ lại ở bên trong?”
Kế Duyên vận khởi chỉ lực, vừa vặn theo lực đẩy, một thanh gỗ nhỏ làm trục trượt qua đỉnh từ bên trong bắn ra ngoài.
“Két...”
Thanh côn gỗ vỡ dọc thành hai mảnh.
Kế Duyên “vọng, văn, vấn, thiết” một lúc, thấy không có gì đặc biệt, cũng không có bất cứ chữ viết nào.
Xem ra hắn đành quay về nhìn nội dung tấm thiếp để tìm manh mối rồi.
Thực ra mà nói, với thị lực của Kế Duyên thì nhìn thư tịch, chữ viết phổ thông còn mờ mờ ảo ảo. Do đặc trưng của Kiếm Ý Thiếp mang kiếm ý sâu sắc, cho nên hắn nhìn mới hiểu rõ.
“Thuở bé binh khí đã ham
Đặc biệt là kiếm lại càng đam mê
Sáu tuổi kiếm gỗ kiếm tre
Mười hai Thiết Kiếm nặng nề quen tay
Hai mươi vẫn một kiếm này
Cực kỳ sắc bén, nơi đây ai bì
Kiếm vung một cõi là khi
Hàn phong ba thước khác gì sao xa
Tám mươi tuổi đã về già
Nhân sinh đằng đẵng biết là về đâu?
Võ đạo nghĩ nỗi mà rầu
Tiên Thiên có ở trên đầu hay chăng?
Kiếm rơi mặt giấy mà rằng
Bạc đầu vẫn thấy trong lòng không cam...” (*)
Kế Duyên lẩm bẩm đọc hơn trăm chữ trên Kiếm Ý Thiếp một lượt rồi cảm thán thở dài. Trước đây, hắn từng nghĩ, không biết vị kỳ tài võ đạo viết nên Kiếm Ý Thiếp này có còn tại thế hay chăng? Giờ thì đã rõ rồi, kỳ nhân sớm đã tạ thế mấy chục năm trước.
“Haizz, thật đáng tiếc... Bất quá lời của cao nhân cũng xem như là minh bạch rõ ràng!”
Đang lúc than vắn thở dài, Kế Duyên vu vơ dùng ngón tay thay kiếm chậm rãi thong thả dụng chiêu Khinh Vũ Du Long hoạ theo Kiếm Ý Thiếp. Trong lúc vô tình quan sát động tác của mình, trái tim hắn bỗng nảy lên.
Kiếm thế lưu chuyển đồng nhất, không như trước đó hắn tuỳ tâm sở dục vũ động, mà thuận theo trình tự của từng câu từng chữ trên tấm thiếp để phát động kiếm ý.
Tuy khí lực chưa đủ, cũng chưa được thuần thục tự nhiên và đủ độ sát phạt sắc bén, nhưng khi Kế Duyên dựa vào sở học bình sinh tích luỹ một đời của Tả đại hiệp mà phối hợp, triển khai kiếm ý lại mang đến một cảm giác kỳ lạ.
Tuy rằng thị lực yếu nhược, Kế Duyên kiên trì nhớ lại quỹ đạo kiếm ý cùng thời gian, địa danh khắc sâu vào tâm trí mình.
“Vãi chưởng, đây là một cái bản đồ sao?”
Quá trình lĩnh hội kéo dài, đủ để xác định đây đúng là bản đồ làm Kế Duyên khóc dở mếu dở.
Tả đại hiệp ơi Tả đại hiệp à... Độ khó cao ngút trời như vậy, thảo nào ông qua đời bao nhiêu năm vẫn chẳng có ai kế thừa y bát, bộ ông nghĩ chỉ có ai kỳ nhân dị sĩ như ông mới có tư cách làm truyền nhân kế thừa kiếm đạo của ông sao?
Lợi hại quá, trâu bò quá mà!
Kế Duyên tự nhủ, nếu không phải bản thân mình cũng là kẻ “tài nghệ vô song” thì Kiếm Ý Thiếp này chắc sẽ mục nát mà đợi chờ người phá giải. Hoặc có lẽ tuyệt thế kiếm pháp này phải đợi đến tận khi gặp được người nhân phẩm bạo phát, vận số “giải cứu cả Ngân Hà” trong lúc vô tình phát giác ra thì may mắn mới có thể đưa ra ánh sáng.
À mà vận khí tốt đẹp cỡ đó có lẽ nhảy từ trên núi xuống cũng vớt được bí tịch ấy nhỉ?
“Quả thật xứng danh ba chữ Tả Cuồng Đồ!”
Lĩnh ngộ tới điểm này, Kế Duyên hoàn toàn yên lòng, đồng thời cũng hết sức kỳ vọng ở tuyệt thế kiếm pháp của vị Tả kỳ nhân này.
Chỉ với một tấm Kiếp Ý Thiếp, hắn đã lĩnh hội cái ảo diệu của Du Long, bản thân kiếm pháp chắc chắn càng bội phần tuyệt diệu.
.....
“Tùng, tùng, tùng...”
“Kế tiên sinh, Doãn Triệu Thiên đến thăm hỏi, chẳng hay tiên sinh có nhà hay không?”
Ngoài sân vang lên tiếng chào hỏi quen thuộc của Doãn phu tử. Kế Duyên nhìn ra cửa, bất chợt cảm thấy trời trưa đã đứng bóng.
Doãn Triệu Tiên đứng phía ngoài, tay xách theo hai túi đồ là một hợp cơm với một cái túi vải. Vị phu tử này tinh tế canh chuẩn giờ ăn trưa của Kế Duyên, cố tình bảo phu nhân làm vài món ngon sở trường, kèm thêm một vò Hoa Điêu mang đến Cư An Tiểu các ngay trước giờ cơm.
Dạo này Doãn Triệu Tiên hoan hỉ tới nhà Kế Duyên, không còn mang theo cảm giác kính sợ như trước đây nữa. Đó là loại tâm tình vui mừng sung sướng của bạn bè cùng nghiên cứu thảo luận và học hỏi tri thức.
Đợi chờ trong chốc lát thì Kế Duyên đã ra mở cửa.
“Doãn phu tử đến đấy à?”
“Khà khà, được ngày hưu mộc(**) nhàn rỗi, ta tới cửa bái phỏng Kế tiên sinh, không biết có quầy rầy tiên sinh không?”
Kế Duyên cũng cười cười, hương thơm của hộp cơm này hắn đã ngửi thấy từ lâu, lại còn đang bốc hơi nóng thế kia, chắc chắn mùi vị cũng là cực phẩm.
Hắn đưa tay mời: “Mời Doãn phu tử vào nhà!”
Cả chủ lẫn khách đi vào trong sân rồi ngồi xuống bàn đá. Doãn Triệu Tiên thận trọng đặt cái túi lên bàn như hiến vật quý rồi mở túi ra. Trong túi là một bàn gỗ cùng hai hộp cờ vây.
“Ta thấy Kế tiên sinh liên tục nghiên cứu kì kinh kì đạo (***) nhưng chưa từng thấy tiên sinh đánh cờ, có lẽ do thiếu bạn cờ chăng? Doãn mỗ cố ý tìm được một bàn cờ gỗ, hy vọng có thể đánh cùng tiên sinh vài ván”.
“Này này... Ta chỉ đọc lý thuyết suông, không phải không có bạn cờ, mà là không biết đánh cờ đó.”
Kế Duyên khóc dở mếu dở, hôm nay đúng thật là mất mặt mà.
.....
Ở một nơi khác, Nguỵ Vô Uý đưa đám người kia về huyện Ninh An.
Bởi thân mang thương tích lại bắt được nhiều sát thủ, để giảm bớt rủi ro dọc đường, Ngụy Vô Uý trói chặt bọn chúng giải đến huyện nha gần nhất là huyện Ninh An. Mặt khác, hắn lại cho xa phu dốc ngựa ra roi đến phủ Đức Thắng, mời quan phủ cùng Ngụy gia mang nhân thủ đến áp giải trọng phạm.
Vào lúc này, Ngụy đại gia chủ đang ở khách điếm, ôm tấm da Bạch Hổ mua được với giá một ngàn lượng ở Huyện nha Ninh An nằm ngáy o o...
Chú thích:
(*) Ý thơ: Cua Đá phỏng dịch theo nội dung Kiếm Ý Thiếp
(**): Hưu mộc – ngày nghỉ tắm gội của quan chức cổ đại
(***): sách dạy cờ và các thế cờ kinh điển