Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 513: Điềm Lành

“Đừng, đừng giết ta.

Ta không phải loại yêu quái làm xằng làm bậy.

Ta, ta chưa từng ăn thịt người, không không, rất ít khi ta sát sinh...”

Lúc này, yêu quái bị Kim Giáp lực sĩ bắt được đã sợ tới mức mất hồn mất vía.

Vị thần tướng cao năm trượng kia còn lớn hơn lúc tên yêu quái này hiện nguyên hình, huống chi bây giờ gã còn không dùng lực được.

Chỉ là mặc kệ gã cầu xin tha thứ như thế nào đi chăng nữa, vị Thần tướng hộ pháp da đỏ mặc áo giáp vàng kia vẫn không có chút phản ứng nào.

Y chỉ nhìn chằm chằm về phương hướng mà đám yêu ma đang bỏ chạy.

Trong cảm giác của Kim Giáp lực sĩ, y không còn phát hiện ra vị trí của Đồ Tư Yên nữa.

Không thể nghi ngờ rằng, y đã không hoàn thành mệnh lệnh mà Tôn thượng giao cho.

Trên phương diện cảm nhận của Kim Giác lực sĩ sinh ra một loại cảm giác chưa bao giờ có.

Đó là một thứ cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Y nhìn chân trời phương xa một hồi, rồi lại nhìn ngọn núi trấn Hồ yêu vẫn còn đang ở chỗ cũ.

Y thầm cảm thấy không được như ý, đương nhiên y không biết đây là cảm giác gì, cũng chưa từng có kinh nghiệm về chuyện này.

“Thần Tướng đại nhân, xin ngài thả ta ra.

Ta nhất định sẽ tu tâm dưỡng tính, làm một yêu quái tốt...”

Thanh âm của tên yêu quái trong tay đã kéo sự chú ý của Kim Giáp lực sĩ trở lại.

Y không quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn yêu vật trong tay.

Giờ phút này, yêu vật đã bị sợi dây lụa vàng và lôi quang nhàn nhạt quấn quanh, trên đầu thỉnh thoảng hiện lên hư ảnh một con lang sói.

Trong mắt yêu quái, ánh mắt hờ hững của Kim Giáp thần tướng không khác gì ánh mắt miệt thị lúc trước.

Còn trong cảm giác của lực sĩ lại xuất hiện một chút tức giận.

Thổ linh hội tụ dưới chân, khí lực trên thân đột nhiên tăng lên.

“Lộp cộp lộp cộp...”

Xương cốt trên thân thể yêu quái phát ra tiếng cọ xát rợn người.

Lúc này, sinh tử tồn vong ngay trước mắt, yêu vật cố chịu đựng cơn đau, vận khởi toàn bộ yêu lực đối kháng.

Cơ bắp toàn thân hiện lên yêu quang, muốn trực tiếp hóa thành nguyên hình, giãy giụa khỏi bàn tay trói buộc của Kim Giáp lực sĩ.

“Xì xì xì...”

Lôi điện mang theo ánh sáng màu tím nhàn nhạt hiện ra trong lòng bàn tay của Kim Giáp lực sĩ.

Yêu vật vốn bắt đầu bành trướng cơ thể, giờ lại bị đánh thành hình người một lần nữa.

“Không...!Không!”

“Lộp cộp lộp cộp...”

Chỉ sau một đoạn thanh âm “xẹt xẹt” giằng co ngắn ngủi, yêu quái đã bị bóp nát.

Yêu khí và sát khí đều bị khí tức của kiếp lôi hóa đi, thịt nát và huyết tương không ngừng chảy ra từ khe hở trong tay Kim Giáp lực sĩ, lại bị cơn mưa giội sạch xuống dưới núi, sau đó một lần nữa tự do đáp xuống mặt đất.

“Ầm đùng đùng...”

Sấm sét chiếu sáng khắp Pha Tử sơn, Kim Giáp lực sĩ cao lớn cô độc đứng sừng sững trên đỉnh núi.

Mây đen trên bầu trời vẫn chưa tán đi.

Cơn mưa trong núi vẫn còn tí tách.

Nhưng vì đám yêu ma đã rời đi, cơn lũ khoa trương cũng không hội tụ lại nữa, hoặc là chảy theo khe hở của sườn núi, hoặc là trực tiếp đổ xuống khe núi ở khắp nơi.

Ước chừng hơn mười nhịp thở sau đó, loại cảm giác lạ lẫm kia dần biến mất trong phương diện cảm nhận của Kim Giáp lực sĩ.

Y lại quay về dáng vẻ bình tĩnh như ngày trước.

Giờ phút này, Kim Giáp lực sĩ bước từng bước rời khỏi đỉnh núi.

Trong quá trình này, y dần dần khôi phục bộ dáng ban đầu, cuối cùng đi vào ngọn núi trấn Hồ yêu.

Tuy bây giờ yêu vật đã chạy thoát nhưng Kim Giáp lực sĩ vẫn lựa chọn quay về đây, đồng thời chậm rãi ẩn đi thân hình.

Sáng sớm ngày thứ hai, mưa to trong núi đã ngừng.

Cơn lũ quét từ trong núi sâu bất ngờ cuốn theo nước lũ và đất đá khiến cho thôn xóm trong Pha Tử sơn gặp tai họa.

Có nhiều phòng ốc trong thôn đã đổ sụp, may mà không có ai bị thương, nhiều lắm cũng chỉ có mấy người phải chịu phong hàn.

Thôn dân trong núi cũng đã hoàn hồn từ cơn hoảng sợ dài đằng đẵng.

Một vài ông bà lão và trẻ nhỏ được đưa đến những căn nhà còn tốt để nghỉ ngơi.

Nhóm đàn bà con gái cùng nhau nấu canh gừng và làm đồ ăn, để cho mọi người có cái gì đó lót dạ, cũng giúp mọi người xua đi cái lạnh.

Đám thợ săn đi kiểm tra bốn phía trong thôn, để xem có ai đang gặp nạn hay không.

Lão thôn trưởng tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh cũng vác cung cầm giáo, cùng đi xem xét với đám thanh niên.

Khi nhìn thấy một căn nhà bị đổ, mọi người sẽ lập tức tiến lên.

“Mấy người các ngươi nhìn vào trong đó xem có ai không?”

“Để con đi xem!”

Người con trai trưởng đang ở bên cạnh cũng chạy tới, bước vào nhìn qua khe hở của phòng ốc.

“Cha, bên trong không có ai cả!”

Cũng có vị hán tử bên kia chạy tới đây.

“Thôn trưởng, đây là nhà nhị thúc của ta.

Cả nhà bọn họ đều đang ở đầu thôn rồi, không có việc gì.”

“À! Vậy thì tốt rồi! Đúng rồi, đã kiểm tra bên kia hết chưa?”

“Đã xem hết rồi.

Tất cả đều không...không..

Hắt xì...!cũng không có người...!Hắt xì...!khụ khụ...”

Lão thôn trưởng lắc đầu.

“Nhanh đi uống chút canh gừng đi.

Ài, tuy không may gặp tai họa nhưng đúng là nhờ Sơn thần phù hộ, người trong thôn chúng ta đều không sao cả.

À đúng rồi, đi xem miếu Sơn thần đi!”

“Cha, miếu Sơn thần có việc gì được chứ!”

Tuy rằng nói như thế những vẫn có bốn, năm vị hán tử đi theo lão thôn trưởng cùng tiến về miếu Sơn thần.

Sơn thôn này xem như ở bên ngoài Pha Tử Sơn, còn miếu Sơn thần được xây ở trên đường núi phía ngoài một chút, thuận tiên cho khách qua đường và người trong núi tế bái.

Khoảng cách từ thôn đến miếu Sơn thần cũng không quá xa nhưng vì ngày hôm qua có mưa lũ bất ngờ nên trong núi có không ít cây cối ngã nghiêng, lại còn có mấy tảng đá lăn xuống.

Vì vậy, một vài con đường núi thường đi đã bị chặn lại.

Rất nhiều nơi cũng lầy lội không chịu nổi.

Nếu bình thường chỉ cần nửa khắc là có thể đến miếu Sơn thần, thì hôm nay cần phải tốn hai khắc chuông mới đến nơi được.

“Cha, đến miếu Sơn thần rồi, vẫn còn tốt này!”

“Ừ, vào đi.

Chúng ta đi bái Sơn thần, nhờ Sơn thần dẹp yên đám dã thú trong núi, đừng để bọn chúng nhân dịp mưa lũ này đi ra ngoài làm người khác bị thương.”

“Ài!”

Người miền núi thường rất mê tín, huống chi Sơn thần của núi này đôi khi cũng có để lại chút dấu vết.

Mặc dù miếu Sơn thần chỉ mới xây xong dàn giáo.

Những thứ như cống phẩm, sơn đỏ vẫn phải được vận chuyển đến từ bên ngoài núi.

Nhưng cơ bản là hôm nay, thậm chí là mỗi ngày đều có người dân miền sơn dã đến bái lạy trong miếu này.

Cửa miếu đang khép.

Người con trai của trưởng thôn nhẹ nhàng đẩy ra.

“Két~...” một tiếng, cửa miếu đã mở ra.

Tình cảnh trước mắt dọa đám người trong sơn thôn nhảy dựng.

“A! ?” “Sơn thần gia!”

“Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!”

Đám người kinh hãi, không ngừng lễ bái về phía trong miếu.

Ở bên trong, tượng sơn thần đã bị vỡ ra, chỉ còn nửa thân hình bằng đất sét, cái đầu cũng rơi xuống đất.

Đây là một tòa miếu mới xây, tượng đất sét cũng mới làm.

Bây giờ, bức tượng bị hư hỏng đã mang đến cảm giác sợ hãi kinh hoàng cho đám người trong thôn.

Bọn họ lập tức báo cáo lên quan phủ gần đó.

Dù sao miếu Sơn thần cũng là do triều đình xây dựng đấy.

Rất nhanh, đã có người của Thiên Sư Xử của Đại Tú đi đến đây kiểm tra.

Sự thật chứng minh không chỉ tượng Sơn thần bị tổn hại mà ngay cả Sơn thần Pha Tử sơn cũng đã mất tăm mất tích, có khả năng đã trốn đi, cũng có thể thân tử đạo tiêu rồi.

Nhìn tình hình của tượng Sơn thần, khả năng thứ hai còn lớn hơn một chút.

Thiên Sư Xử Đại Tú thực sự không phải là nơi có thể sống an nhàn sung sướng.

Khi gặp phải rắc rối, bản thân bọn họ đều phải cấp tốc chạy đến địa phương đang xảy ra vấn đề kia.

Nếu đã hưởng thụ sự tiện nghi nhờ vận số hoàng triều Đại Tú mang lại thì sẽ sống dựa vào Đại Tú, hơn nữa cũng có một phần trách nhiệm chân chính trong đó.

Dù trong lòng không yên nhưng Thiên Sư Xử của Biện Vinh phủ vẫn phải đi vào núi sâu để xem xét.

Chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, ai cũng biết chuyện này có tám phần liên quan đến phong ấn ở trong núi.

Sau khi bôn ba hơn nửa ngày trời, người của Thiên Sư Xử đã gặp được nửa bộ thi thể của Cự Viên ở một nơi trong núi.

Trên thi thể này có yêu khí đậm đặc không tiêu tan, đã bắt đầu có sát khí ngưng tụ, đồng thời có dấu hiệu chuyển hóa thành khí độc.

Điều này nói rõ Cự Viên không phải là tiểu yêu tiểu quái, cũng không phải dạng yêu quái thánh thiện tốt đẹp gì.

Thi thể của yêu vật này quá lớn, quá hoàn chỉnh.

Nếu không đi xử lý, cuối cùng để nó hóa thành chướng khí thì không nói đến khả năng sẽ sinh sôi tà mị, mà hành khách đi ngang qua núi này hít phải chướng khí cũng sẽ sinh ra bệnh nặng.

Năm tên tu sĩ đi vào núi cùng nhau thi pháp, dùng Chu sa phấn, Hoàng phù chỉ để đốt thi thể của yêu vật.

Bọn họ hao tốn một lúc lâu mới có thể đốt sạch sẽ cái xác yêu vật này.

Sau đó, năm người lại bỏ ra hơn nửa ngày, tìm được một nửa bộ thi thể ở nơi khác, và lại làm theo cách thiêu hủy lúc nãy.

Rốt cuộc, năm gã tu sĩ Thiên Sư Xử và các võ giả đi cùng lại một lần nữa đi tới bên cạnh ngọn núi trấn yêu.

Nếu nhìn bằng mắt thường thì ngọn núi lớn này không khác gì lúc trước.

Nhưng với trực giác vốn có của tu sĩ, bọn họ mơ hồ cảm nhận được nơi này vốn dĩ cũng không còn hoàn chỉnh như đáng lý nó phải như thế.

“Tình huống đáng lo nhất đã xảy ra, lực lượng phong cấm mà cao nhân lưu lại bị phá rồi...”

“Chắc hẳn yêu vật kia đã chạy rồi nhỉ?”

Mấy người nhíu mày nhìn lướt sang chung quanh, có thể nhìn thấy một vài ngọn núi đổ sụp xuống, thân núi có dấu vết vỡ vụn.

“Có dấu tích đấu pháp đánh nhau.

Cự Viên kia cũng chết ở gần đây, chỉ e là Sơn thần lành ít dữ nhiều.”

“Vị Kim Giáp Thần đâu?”

“Không biết, có lẽ.

.

.

Tóm lại nơi đây không thích hợp ở lâu, về báo Thiên Sư Xử trước đi!”

“Đúng vậy, với lại, tốt nhất là để cho người dân rời đi.

Tuy bọn họ ở bên ngoài nhưng không biết được có xảy ra biến số gì hay không.”

Mấy võ giả đi theo nghe thấy như vậy quả thực như nghe được thanh âm của tự nhiên.

Khi đứng đợi trong núi sâu, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều cảm thấy da đầu run lên, chỉ sợ có yêu quái đi tới.

Vấn đề này tất nhiên đã dẫn đến sự khẩn trương trong Biện Vinh phủ ở Đại Tú.

Phải biết rằng theo tin tức truyền đến từ kinh thành, cao nhân lưu lại phong ấn có thể rất khó lường, có trời mới biết là yêu quái gì đã chạy thoát, tốt nhất nó đừng làm loạn Đại Tú.

Vào lúc ở Đại Tú đang lo lắng không thôi, ngay tại Tiên Lai phong ở Cửu Phong sơn, lão ăn mày bỗng mở mắt ra vì cảm nhận được phong ấn đã bị phá nát.

Trong tầm mắt lão, đám người Kế Duyên đang chuyên tâm thi pháp.

Lão không thể phân tâm, cũng không thể khiến mọi người phân tâm được.

Vì vậy, lão khẽ thở ra, lại một lần nữa tập trung toàn bộ tâm thần đắm chìm vào việc luyện pháp.

Phía trước tập hợp trí tuệ của mọi người, hợp thành lực lượng của mọi người, phá tan từng cửa ải khó nhằn những tưởng không có khả năng thành công.

Trong thời gian này, tâm đắc về luyện khí chi đạo của năm người đủ để viết thành một kho tàng luyện khí khó lường.

Hôm nay, Âm Dương Ngũ Hành đang chậm rãi dung hợp vào bên trong sợi dây tơ vàng.

Những việc còn lại cần hết sức công phu.

Khi Tam Muội chân hỏa đốt xuống, năm người hợp lực che chắn, làm cho tất cả mọi thứ đạt tới trạng thái hoàn mỹ.

Về phần cuối cùng cần bao nhiêu thời gian thì tạm thời không rõ lắm, chỉ biết là nhanh thì ba năm có lẻ, lâu hơn thì cũng có khi tới mười năm.

Đại hội Tiên Du năm đó kết thúc vào ngày ba mươi tháng Chạp, nhưng chỉ là kết thúc đại hội ở Thiên Đạo phong.

Còn ở trong lòng của đám tiên tu, thật ra đại hội Tiên Du vẫn chưa kết thúc, bởi vì năm vị cao nhân trên Tiên Lai phong vẫn chưa xuất quan.

Rốt cuộc, vào ngày kinh trập (*) năm Quý Mão, cũng chính là mùa xuân thứ sáu sau khi đại hội Tiên Du kết thúc, Tiên Lai Phong ở Cửu Phong Sơn hiện ra vô vàn dị tượng.

Từng đạo ráng chiều từ trong núi bay lên, hướng về phía chân trời.

Hơn nữa, mọi người còn có thể nghe thấy thanh âm vui tai không biết xuất phát từ đâu bay bổng khắp không trung.

(*)Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất