Chương 135: Khói liễu đoạn trường.
Khâu Thừa Vân xuống giường mang giày vào, đi mấy lần đều không vào được, tay chân có chút run rẩy, có lẽ do uống nhiều rượu; Cũng có lẽ do chiếc thuyền hơi lắc lư.
Chung thái giám an ủi:
Khâu thái giám chớ sốt ruột, nội quan chúng ta cần đồng tâm hợp lực, chuyện này tuy có hơi phiền phức, nhưng vẫn có đối sách..
Khâu Thừa Vân vừa đi xong giày, “ bịch” một tiếng quỳ xuống dưới chân Chung thái giám, giọng nói gượng gạo:
Chung công công, bây giờ ta nhờ cậy hết vào ngài, xin ngài cứu giúp.
Lúc này nhất định phải nịnh bợ Chung thái giám, thái giám sợ thái giám.
Chung thái giám vội vàng đỡ hắn dậy, nói
Đừng như vậy, chúng ta là người trong quan trường, ai cũng có lúc nguy cấp, đều phải nhờ bằng hữu giúp đỡ cả, nào, lại đây ngồi, chúng ta bàn bạc thật kĩ đối sách.
Khâu Thừa Vân thở dốc, hỏi:
Không biết đã có những ai biết việc xấu của ta?
Chung thái giám đáp:
Lúc đầu chỉ có ba, bốn người, đến bây giờ gần như cả thuyền đều biết cả, Khâu công công ngài biết rồi đấy, miệng lưỡi thế gian mà, tuy chúng ta có thể đe dọa họ không được tiết lộ, nhưng nhiều người nhiều miệng, muốn che dấu kín kẽ e rằng không thể, cho nên cần phải nghĩ biện pháp khác.
Khâu Thừa Vân trong lòng thầm hối hận, thực không nên ở trước mặt Chung Bản Hoa mà nói đến chuyện cướp bạc, không đề cập chuyện này, hắn cũng sẽ không rượu vào lời ra, bây giờ bị Chung thái giám nắm được điểm yếu, đừng thấy Chung thái giám nói lời ngon ngọt là tốt. Không có lợi ích vào tay, ai chịu ra mặt giúp đỡ? Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thế gian này, hắn đã nhìn thấu rồi, hắn cắn răng, hạ giọng nói:
Chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu Chung công công nữa, tên Mã Thiên Thừa ấy coi thường nội quan chúng ta, cho nên ta mới cho hắn nếm sự lợi hại của ta, năm vạn lượng bạc kia một cắc cũng không được thiếu, thế này đi, Chung công công ba mươi ngàn lượng, ta hai mươi ngàn, ý công công thế nào?
Ba hàng dệt ở Giang Nam đều là món mồi béo bở, Chung thái giám không phải người quá tham lam , khá là yên phận, nhưng nếu hoàn toàn không tham lam chút nào thì cũng không thể trở thành thái giám hàng dệt được, mỗi năm đều phải hối lộ các cửa trong cung, không có tiền thì việc không thành, làm một vị quan thanh liêm là điều không hề dễ dàng, nhưng mở miệng ra đã nói hối lộ ba mươi ngàn đúng là việc chưa từng có.
Chung thái giám thầm nghĩ “Trương Nguyên kéo ta vào chuyện này thực sự là họa hay là phúc đây?”
Khâu công công, bổn thái gia đã nói rồi, chúng ta tình như huynh đệ, ta sao có thể chia chác ngân lượng như vậy, hơn nữa số bạc này không thể phân chia được, Mã Thiên Thừa thực sự bị oan, hắn tất không chịu giao bạc, bạc không đưa ra án tử còn đó. Mã Thiên Thừa đang mang tội chết, hắn là thổ ty vùng Thạch Trụ, nếu hắn chết, người dân Thạch Trụ tất sẽ làm phản, đến lúc đó triều đình nhất định đem quân tới dẹp loạn, hậu quả chắc chắn đổ lên đầu Khâu công công ngươi, chúng ta tuy là vâng mệnh xuất cung, nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế, nhưng ánh mắt thù địch nhìn vào chúng ta cũng không ít, chúng ta còn có đường sống sao?
Chung thái giám nói đến như vậy cũng cảm thấy tự phục mình.
Khâu Thừa Vân toát mồ hôi hột, lời này của Chung thái giám quả không sai, những ánh mắt thù địch của nội quan nhìn họ thực không ít, một khi xảy ra chuyện, lời gièm pha trong cung sẽ rất nhiều.
Khâu Thừa Vân gã ở trong cung hai mươi năm, chuyện mắt thấy tai nghe cũng không ít.
Những tên thái giám hôm nay còn tác oai tác quái hôm sau đã bị đem ra trảm rồi. Giết chết một thái giám là việc vô cùng đơn giản, chỉ cần một câu của Vạn tuế gia là xong, thái giám có phẩm cấp như hắn thì Chưởng Ấn thái giám (một trong 12 thái giám có quyền lực nhất, cai quản hoạn quan trong cung ) cũng có thể quyết định sự sống chết của hắn, chẳng bì được so với ngoại quan, muốn xử phạt gì cũng phải thông qua tam pháp tư thẩm phán, giống như Tôn Long vậy (Tôn Long là họa sự trong cung) hái bạc cho vạn tuế gia, cho dù xảy ra chuyện thì Vạn tuế gia cũng sẽ hết lòng bao che nâng đỡ.
Ngược lại hắn thì sao, hắn đây lại còn chiếm năm mươi ngàn ngàn lượng bạc của Vạn tuế gia, đến lúc đó vừa dẹp loạn vừa muốn tiền, chẳng cần nói, nhất định sẽ đánh chết Khâu Thừa Vân, không coi thổ ty của Thạch Trụ ra gì, bây giờ lại nghe Chung thái giám nói như vậy, hắn cũng sợ. Run run nói:
Chuyện này làm sao mới phải, Chung công công nhất định phải ra tay cứu huynh đệ một phen.
Đừng vội, đừng vội.
Chung thái giám đáp:
Trước mắt tình thế vẫn chưa quá tệ, ta cho rằng, ai đeo chuông thì người ấy tự tháo, vẫn nên trao đổi với người thổ ty Thạch Trụ thì hơn, Khâu công công, chỗ bạc này trả lại cho họ mới có thể giải quyết êm thấm;
Khâu Thừa Vân lúc này đã hoàn toàn bị động, nhưng vẫn cố giãy giụa:
Ta đều đã bẩm báo với Hoàng thượng, nói bạc là do Mã Thiên Thừa cướp đi, bây giờ lại giao ra, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao, ta sẽ chết chắc.
Chung thái giám đáp:
Tất nhiên không thể để cho Khâu công công làm việc mâu thuẫn như vậy, ta nhất thời cũng nghĩ không ra, chi bằng mời vị Trương công tử đến bàn bạc một chút, chuyện này cậu ta cũng nghe nói rồi, không che giấu được hắn đâu. Trương công tử là người trượng nghĩa, tài trí hơn người, nếu không ta cũng sẽ không coi trọng hắn như vậy.
Lúc này Khâu Thừa Vân cũng chỉ còn biết nghe theo sự sắp xếp của Chung thái giám.
Ngắm đã cảnh đẹp của Tây Hồ rồi, Trương Nguyên bước vào, chắp tay hành lễ với hai vị thái giám, Chung thái giám liền hỏi hắn kế sách. Trương Nguyên đáp:
Tại hạ nguyện hiến sức hèn mọn mà giúp hai vị công công, nhưng hãy để tại hạ đến Thạch Trụ xem tình hình thế nào rồi sẽ đến bàn kế sách với hai vị sau.
Chung thái giám gật đầu đáp:
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, vậy xin công tử đi nhanh về nhanh, ta và Khâu công công tạm thời không về nha sở, ở trên thuyền đợi tin tức của ngươi, tránh việc cho người lên bờ để lộ tin tức.
Khâu Thừa Vân cũng chắp tay nói:
Làm phiền Trương công tử, ta nhất định sẽ báo ơn.
Thuyền cập bến tại đê Bạch Công, Khâu Thừa Vân qua cửa sổ trên thuyền nhìn theo Trương Nguyên lên bờ dẫn theo một tiểu nô và một tỳ nữ hướng bước về phía cửa kênh, mặt trời đã về phía tây.
Lúc này ước chừng đã là giờ Thân, sương khói mờ mịt, cảnh hồ tuyệt đẹp, nhưng Khâu công công cũng không còn lòng dạ nào mà thưởng thức, hắn chắp tay với Chung thái giám, nói:
Chung công công, chúng ta ra ngoài khoang thuyền hít thở không khí một chút.
Đi cùng Khâu Thừa Vân lên lầu thuyền có hai đầy tớ và bốn tôi tớ, Khâu Thừa Vân tìm được bọn họ ở tầng hầm, sáu người họ còn đang nâng ly với nhau, cả bọn uống đến đỏ bừng cả mặt. Khâu Thừa Vân túm lấy một tên lôi ra chỗ ngồi, hỏi:
Lúc ta uống say tên nô tài nhà người chui rúc chỗ nào?
Tên nô tài lớn tiếng nói:
Công công uống say đã đi nghỉ, tiểu nô mới tranh thủ ở đây uống hai chén, hôm nay phải vui đến cùng.
Khâu Thừa Vân cho hắn hai cái bạt tai, lại đạp cho hắn một cái, ngửa mặt hắn lên trời, chỉ vào những tên còn lại tức giận nói:
Đợi ta về sẽ trừng trị các ngươi, mấy tên cẩu nô tài , làm lỡ đại sự của ông nội ngươi.
Khâu thái giám muốn trút giận cũng không được, lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên đợi Trương Nguyên trở về thông báo tình hình.
Trương Nguyên dẫn theo Mục Chân Nhân và Vũ Lăng tới phía bắc đê Bạch Công, liền gặp Mục Kính Nham ở đó, nói:
Thiếu gia, Tần lão gia ở quán trà Tây Linh đợi cậu đã lâu.
Trương Nguyên đến quán trà Tây Linh, Tần Dân Bình ở dưới lầu chờ đợi đã lâu vội vàng ra chào đón, hỏi trước:
Trương công tử, sự tình thế nào rồi?
Trương Nguyên cười đáp:
Không ngoài dự đoán.
Tần Dân Bình vui mừng nói:
Tỷ tỷ ở trên lầu, mời Trương công tử lên lầu nói chuyện.
Tần Lương Ngọc mặc trang phục của phụ nữ người Miêu, chiếc đai eo nhiều màu bó sát cơ thể, phía dưới lai quần màu sắc sặc sỡ như cánh bướm, trên đầu đầy trang sức, thân ảnh tỏa ra một khí chất bức người.
Trương Nguyên nói:
Khâu thái giám đã khuất phục rồi, việc cần làm bây giờ là làm thế nào cho năm mươi ngàn lượng bạc vào được sổ sách, không thể quá bức Khâu thái giám, bằng không màn kịch này sẽ sụp đổ.
Sau đó Trương Nguyên vừa uống trà vừa bàn bạc với chị em Tần Lương Ngọc, Tần Dân Bình, nhìn mặt trời đã khuất núi, đứng dậy nói:
Tần huynh hãy cùng ta đi gặp Khâu thái giám, thế nào?
Tần Lương Ngọc đáp:
Ta đi.
Tần Lương Ngọc khi đứng dậy thì cao hơn Trương Nguyên một cái đầu, tiếng trang sức trong trẻo vang lên.
Cái gì mà nữ tử không được xuất đầu lộ diện, Tần Lương Ngọc không có kiêng kị chuyện này, mười năm trước khi dẹp loạn ở Ứng Long.
Mã Thiên Thừa dẫn ba nghìn binh mã đi trước, Tần Lương Ngọc dẫn quân theo sau yểm trợ, lập nhiều chiến công, mang danh nữ tướng quân.
Tần Lương Ngọc trong suy nghĩ của mọi người ở Thạch Trụ uy danh không hề thua kém Mã Thiên Thừa.
Trương Nguyên, Tần Lương Ngọc và Tần Dân Bình đi đến đê Bạch Công, vẻ mặt âu sầu ủ rũ , trên thuyền du khách đã vãn, mọi người đều đã dần dần trở về thành hết.
Chiếc thuyền trên đê Bạch Công đã điểm lên mười mấy chiếc đèn lồng rực rỡ. Thuyền đã thả mái chèo, Trương Nguyên dẫn Tần Lương Ngọc và Tần Dân Bình lên thuyền, Chung thái giám và Khâu thái giám đã đứng bên mạn thuyền nghênh đón.
Trương Nguyên chắp tay với hai thái giám, nói:
Chung công công, Khâu công công, vị này là phu nhân Mã Tuyên Phủ Sứ, vị này là tiểu đệ của Mã phu nhân Tần tiên sinh.
Chung thái giám mặt mày hớn hở, Khâu thái giám vẻ mặt thâm trầm, cùng nhau đi lên lầu hai ngồi vào chỗ của mình. Tôi tớ dâng trà xong đều lui ra, cả khoang thuyền rộng rãi sáng ngời chỉ có Trương Nguyên, chị em Tần Lương Ngọc và hai thái giám, tổng cộng năm người.
Trương Nguyên nói:
Hai vị công công, Mã phu nhân tới đây gặp mặt nói chuyện là tốt nhất.
Chung thái giám gật gật đầu, nói với Khâu thái giám:
Khâu công công xin hãy mở lời trước, việc này phải xử trí thế nào cho tthỏa đáng?
Khâu Thừa Vân nhìn qua hai chị em Tần Lương Ngọc, Tần Dân Bình, nói:
Ta tuyệt đối không thừa nhận với Vạn tuế gia rằng Mã Thiên Thừa bị oan, nếu thừa nhận, ta chỉ có nước chết, trước sau đều là chết, không bằng kéo các ngươi chết cùng.
Chung thái giám vội vàng nói:
Khâu công công đừng vội, chuyện này tất có cách giúp cho đôi bên đều bình an vô sự, Mã phu nhân có lời nào nói không?
Tần Lương Ngọc chắp tay với Chung thái giám nói:
Đa tạ Chung công công, tiểu phụ vốn là muốn theo Ngân thuyền cùng Khâu công công lên kinh, nếu phu quân ta bị oan mà chết, tiểu phụ cùng một trăm ngàn nhân dân Thạch Trụ tất không bỏ qua, hôm nay được Chung công công dàn xếp giúp đỡ, sự việc có cơ hội thay đổi, tiểu phụ cũng muốn để chuyện này được ổn thỏa, tất cả đều nghe theo Chung công công.
Chung công công gật gật đầu, nói:
Ta có một kế sách song toàn, nếu các vị không ngại thì hãy nghe một chút, có thể báo là do người dân Thạch Trụ lấy số ngân lượng kia, Mã tướng quân không hề hay biết, bây giờ Mã phu nhân đã truy ra số ngân lượng ấy, gấp rút đến Hàng Châu trao trả cho Khâu công công, Khâu công công vào cung phụng mệnh, vạn tuế gia tất sẽ trọng thưởng, về phần Mã tướng quân, nhất định sẽ được phán vô tội phóng thích, như vậy tất cả đều vui vẻ, hai vị thấy thế nào?
Khâu Thừa Vân biết rõ lời Chung thái giám là kế sách thỏa đáng nhất hóa giải chuyện này, có điều như vậy cũng rõ ràng hắn là kẻ bại trận, năm mươi ngàn lượng bạc hắn cũng không cầm được rồi, cười lạnh nói:
Mã phu nhân, còn không mau tạ ơn Chung công công, không có Chung công công, ta và ngươi đã liều mạng đến cùng, ai bảo Mã Thiên Thừa ngày đó dám làm nhục ta.
Chung thái giám nói:
Khâu công công, Mã tướng quân mạo phạm ngươi trước, nhưng cũng đã phải ở trong ngục Vân Dương vài tháng, cũng coi là chịu trừng phạt rồi, nếu hai vị đã không còn dị nghị gì, vậy thì chuyện này quyết như thế đi, chúng ta đứng đây làm chứng.
Tần Lương Ngọc, Tần Dân Bình khom người nói:
Đa tạ Chung công công chủ trì công đạo, nhân dân Thạch Trụ cảm tạ ơn đức của ngài.
Khâu thái giám cũng chỉ nghiêm mặt chắp tay nói:
Đa tạ Chung công công giải quyết việc này.
Trong lòng vô cùng buồn bực, không có được năm mươi ngàn lượng, còn nợ ân nghĩa Chung thái giám, không thể thiếu thêm một phần hậu lễ để tạ ơn.