Chương 52: Thực lục ẩn trong vẻ ngoài trầm tĩnh.
Trương Nguyên cùng tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm dùng xong cơm trưa, trà đồng bèn dâng trà thơm lên, thị đồng này chuyên hầu hạ Trương Nhữ Lâm uống trà. Cũng khá rành về trà đạo, Trương Nhữ Lâm dặn dò nói:
Cho Trương Nguyên một chén trà pha bằngnước suối .
Trà đồng sau khi lui về, lúc sau lại mang lên một chén trà vô cùng tinh tế Trương Nguyên nhẹ nhàng mở nắp tràra , một mùi thơm ngát phảng phất bay qua cánh mũi, thâm cả vào tim gan, nhìn kỹ bột trà thì thấy trắng mịn như ngọc, hương đậm, sắc trắng, vị lạnh...
Trương Nhữ Lâm vừa thưởng thức trà, vừa nói ngày xưa Viên Hồng Đạo bình luận về danh trà thì Dương Tiện Bản Tỷ Hình là đệ nhất, Thiên Trì Trà thứ hai, Tùng La trà thứ ba,Tây Hồ Long Tỉnh thứ bốn...
Trương Nguyên để ý nghe và ghi nhớ, đây đều là kiến thức, mưa dầm thấm đất chính là đây, có những con cháu quý tộc không để tâm chuyện học hành bao giờ, nhung tu chất bên trong của chúng lại không tầm thường, đều là do ngày thường có cao nhân hun đúc mà nên.
Trương Nhữ Lâm uống trà quá nửa, liền bắt đầu kiểm tra một chút về điều mà Trương Nguyên cảm thấy tâm đắc khi đọc sách, từ "Tủ thư đến " Xuân thu ", từ cổ văn Đường -Tông đến lý học của Trình Chu, Trương Nguyên đối đắp trôi chảy, lần nào cũng đều trình bày rất rõ ràng, Trương Nhữ Lâm liên tục gật đầu, khen ngợi nói:
Ta vốn tưởng rằng người nghe qua một lần thì chỉ học như két thôi, không ngờ lại có thể tinh thông như thê, khó trách Lưu Khải Đông muôn thu nhận người nhập môn, ha hả, Trương Thụy Dương có con trai như thế này coi như cũng được an ủi phần nào,
Lại ngôi trò chuyện một hồi, Trương Nguyên xin cáo tù ra về. Như mọi lần, luôn có một nữ tỳ xinh đẹp dẫn hắn ra của thuỳ hoa (một kiểu của trong kiến trúc nhà xua, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lủng đỉnh trụ trạm trổ sơn màu), nữ tỳ xinh đẹp kia hơi nghiêng mình gần về phía trước một chút , thân trên nàng mặc một chiếc áo thân ngắn dài tay, phía dưới là chiếcváy dài bích la. Bộ y phục đó khiến cho lúc đi đường thân mình nàng lắc nhẹ, tôn lên vòng eo dịu dàng quyến rũ, cái mông hơi cong lên, Trương Nguyên không thể tránh khỏi ham muốn nhìn một chút, cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc. -
Nữ tỳ xinh đẹp kia thấy Trương Nguyên đang nhìn nhìn, phút chốc đỏ bùng cả mặt, bước chân dường như nhanh hơn, nàng bước đến củaThùy Hoa đứng đợi.
Trương Nguyên thấy nàng đỏ bùng cả mặt, thầm nghĩ: "Sao lại thế này, tỳ nữ này sao khó chịu vậy, ta chỉ nhìn một chút mà đã kích động như vậy!” Tiến lên thấp giọng hỏi:
Người tên gì?
Tỳ nữ này càng đỏ mặt hơn, mặt nàng đỏ như quả gấc chín, đầu ngẩng không nổi, nói: - Giới Từ thiếu gia về cẩn thận, Đại lão gia có việc dặn dò nữ tỳ. Rồi nàng quay người bước đi có vẻ như muốn trốn chạy. Trương Nguyên ra Bắc viện, chậm rãi đi về , trong lòng thầm nghĩ:
Nữ tỳ kia chắc không phải là Liên Hạ chứ hả, hôm đó Trương Ngạc gạt ta về vụ bảo vật hào quang vạn trượng đó, dáng người nhìn có vẻ giống. Nhưng mà Liên Hạ hôm đó rất là phóng khoáng, mà nữ tỳ vừa rồi lại có chút ngại ngùng, có chút không giống, nhưng hỏi tên nàng vì sao nàng lại không nói!
Trương Nguyên không có ý định tìm Trương Ngọc hỏi việc này, bất kể nàng là ai, hiện tại hắn không có tâm tu nghĩ tới chuyện này. Hắn còn nhỏ, việc học bắt cổ quan trọng hơn, tuy đã có cẩm nang diệu kê, nhung chê nghệ bát cổ cũng phải cố gắng theo kịp .
Mấy ngày sau đó, Trương Nguyên gần như không bước ra khỏi cửa, mỗi ngày đều đọc sách, luyện chữ, chăm chỉ học tập không ngừng, Phạm môn khách, Ngô môn khách, hiện giờ đều rất khâm phục Trương Nguyên, người thông minh thì nhiêu , nhưng người thông minh thì lại hay có tật lười biếng, cho nên người vừa thông minh vừa chăm học rất hiếm, huống chi Trương Nguyên vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, tự biết ép mình vào khuôn khổ gò bó thế này, thật là hiếm thấy.
Mấy ngày nay Mục Chân Chân của phố Tam Đại gần như ngày nào cũng đến dạo mâyvòng quanh nhà Trương Nguyên. Mỗi ngày từ sáng sớm, chỉ cần không mua, thiếu nữ đọa dân này sẽ chạy đến ngoài bên tàu Tây Hung cách nhà hắn mười dặm, dùng năm mươi văn tiên mua ba mươi cân quýt Tạ của bốn huyện. Quýt Tạ rất ngon, chỉ là không ngọt như quất Đường Tô Hàng Châu, không nổi tiếng nên bạn không được giá lăm. Có lần Mục Chân Chân muốn lấy quýt Tạ của Sơn Âm giả làm quất đường tế Hàng Châu, không ngờ lại bị mấy tên Lạt Hổ bắt gặp , vì vậy nên sau này nàng không dám làm như vậy nữa.
Mục Chân Chân mỗi lần chỉ mua ba mươi cân, không dám mua nhiều, sợ không bán được quýt bị hư thì lỗ vốn mất., ba mươi cân quýt chứa đầy trong chiếc gùi phía sau. Nàng chạy về nhà, làm điểm tâm ăn cùng cha. Khi phụ thân đi làm kiệu phu cho quan thì nàng đem quýt đến chùa Đại Thiện rao bán, bán được mười cân quýt. ước chúng có thể kiểm sáu, bảy văn tiên, một ngày có thể bán được tất cả ba mươi cân cũng chỉ kiếm được rất ít, cho nên khấu trừ đi gỗ quýt không bán được, một ngày cũng chỉ kiếm được tâm muời văn tiên, lúc đó một lượng bạc có thể đổi được 1300 văn tiên, Mục Chân Chân muốn kiếm được một lượng bạc cân nửa năm, phải chạy vài ngàn dặm đường....
Buổi sáng hoặc là buổi chiều, nếu quýt trong gùi đã bán được kha khá rồi, Mục Chân Chân sẽ từ chùa Đại Thiện đi đến phủ học cung, đến nhà Trương Nguyên gặp Trương mẫu Lã thị. Trương mẫu Lã thị sẽ mua hết toàn bộ mây cấn quýt còn lại của nàng Lúc đầu Mục Chân Chân rất áy náy, đứng ngồi không yên, kiên quyết không chịu lây tiên, không phải vì không bán được hết quýt mà nàng đến nhờ Truong gia mua giúp, nàng đến chủ yếu là muốn...
Trương mẫu Lã thị thấy cô gái vận bộ đồ đã cũ, làn da trắng như tuyết, nhưng trông có vẻ rất bất an, nói:
Chân Chân chớ câu nệ, nhà ta vốn mỗi ngày đều phải mua chút trái cây mà, Trương Nguyên thích ăn rau quả, quýt cũng là loại trái cây nó thích ăn, cháu không đem đến ta cũng phải kêu Thủy Cô, Y Đình đi mua, cháu đưa tới chẳng phải càng bớt việc hay sao? Tiền nhất định phải lấy, ta cũng không đưa nhiều đầu, đây là tiền nên nhận, chỉ có năm, sáu văn tiên, nếu như cháu không câm , ta đây cũng không dám lây quýt đâu-Y Đình, đi mua ba cân quýt đi.
Con nhận con nhận, tiểu tỳxin nhận ạ.
Mục Chân Chân vội nhận lấy mấy văn tiền kia.
Ý Đình đứng một bên che miệng cười.
Mục Chân Chân rất thông minh, trong lòng biết Trương mẫu Lã thị là cố ý nói như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng rất thoải mái, cảm thấy Trương mẫu mã thị là người lương thiện, cho nên mỗi ngày rảnh rỗi nàng lại đến nói chuyện cùng Trương mẫu Lã thị, giúp làm chút việc vặt, đồng thời vẫn cố vểnh tai nghe ngóng động tĩnh của thiếu gia Trung gia bên lâu Tây Thiêu gia đang đọc sách, ô, thiếu gia không phải đang đọc sách mà là đang nghe người ta đọc sách, mắt của thiếu gia không được tốt sao?
Mục Chân Chân đến Trương gia mấy lần rồi nhưng chưa lần nào gặp Trường thiếu gia Thiếu gia củ nghe đọc sách mãi như vậy, lần nào tới cũng chỉ toàn thây thiếu gia nghe sách nghe sách ...có khi lại thấy thiếu gia và tiên sinh đang nói chuyện, lúc này Mục Chân Chân sẽ vô cùng phân khởi , tập trung lắng tai nghe xem thiếu gia đang nói gì, nhưng những điều thiếu gia nói đều là những điều trong sách ..., nàng gần như đều nghe không hiểu câu nào.
Ngồi ở Truong gia một lúc, bái biệt Trương mẫu Lã thị, Mục Chân Chân lưng đeo gùi không về nhà. Từ phủ học cung đến phố Tam Đại , là sâu, bây dặm Mục Chân Chân đi không nhanh lắm, bởi vì không hiểu Trường thiếu gia nói gì, điều này làm cho trong lòng Mục Chân Chân có một chút khó chịu, dường như Trường thiếu gia cách nàng rất xa. Nêu Trường thiếu gia không bước ra thu phòng thì nàng vĩnh viễn cũng không thấy được chàng -
Tuy rằng như vậy, nhưng chỉ cần ngày hôm sau lúc quýt bắn gân hêt, Mục Chân Chân sẽ không tự chủ được mà bước nhanh đi về hướng phủ học cung.
Buổi chiều Mồng năm tháng tám , lúc Mục Chân Chân tới, nàng vừa mới nói chuyện cùng Trương mẫu Lã thị một lát thì thấy đường huynh của Trường thiếu gia mang theo tiểu động đi vào, cười hì hì chào Trương mẫu mã thị, còn quay sang nàng cười một tiếng " Ha Ha... " với nàng. Nàng vội lui về nép sau lưng Trương mẫu mã thị.
Trương mẫu mã thị cười nói:
Trương Ngạc à, lâu lắm rồi không thấy cháu đến , đi du ngoạn nơi nào rồi sao, lại đây ngồi xuống nói chuyên.
Trương Ngạc nói: - Cháu có đi đâu đâu, vốn là muốn tìm Giới Tử chơi , Giới Tử lại cả ngày lo nghe sách. Cháu cũng mất hứng luôn, tổ phụ còn quở trách châu không chịu học hành gì cả.
Trương mẫu Lã thị nói:
Trương Nguyên không phải sắp đánh cuộc bát cổ văn với Diêu Tú Tài kia u, cho nên mấy ngày nay chăm chỉ gấp bội, đứa nhỏ này cũng rất là đang bướng, lại còn đánh cuộc với người ta nữa, hại ta phải lo lắng không yên.
Trương Ngọc nói:
Giới Tử nói hắn sẽ không thua đâu, Ngũ bá mẫu yên tâm đi. Nghe từ thu phòng phía đầu Tây truyền ra tiếng leng keng, liền cất giọng nói:
Giới Tử, đừng nghe đọc sách nữa, ra nghỉ một chút, ta có cái này cho người xem.
Tiếng đọc sách trong thu phòng dừng lại. Phạm Trân và Chiêm sĩ Nguyên đi ra trước, thấy Trương mẫu mã thị đang ngồi ở hành lang phía Nam lâu. Phạm, Chiêm hai người vội thi lễ, rôi chắp tay thi lễ với Trương Ngọc, xong hướng ra sau chắp tay với Trương Nguyên, nói :
Giới Tử thiếu gia, hai người bọn ta về trước, ngày mai lại đến.
Trương Nguyên tiễn hai người phạm và Chiêm ra về, thấy Mục Chân Chân đang đứng sau mẫu thân, liền gật đầu nói:
Chân Chân cô nương cũng đến rồi à. Mục Chân Chân tim đập "thịch thịch”, nhất thời quên mất việc thi lễ với thiếu gia.
Trương Ngạc kêu lên:
Giới Tử, ta cũng ở đây. mà người lại nói chuyện với Mục Chân Chân trước, ta mấy ngày chưa tới đây rồi đấy!
Trương Nguyên khoác tay Trương Ngạc, cười nói:
Tam huynh chớ trách, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, ta sẽ nhận lỗi với Tam huynh.
Kéo Trương Ngạc vào thư phòng, hỏi:
-
Tam huynh sao lại đến đây?
Trương Ngọc cười hì hì, rút từ trong ngực áo ra một quyển sách nhỏ, giơ lên trước mặt Trương Nguyên:
Toàn bộ chuyên ác của Diêu cò mồi đều ở trong này, năm nào tháng nào, người nào chuyện gì đều ghi lại rõ ràng rành mạch, bằng chứng sừng sững như núi đây. Ta đã nói trước rồi nhé, nếu như người không đưa ta đi Hội Kê xem mắt tiểu nương tử, quyển sách này ta sẽ không cho ngươi đâu.
Trương Nguyên nói:
Được được, ta đi cùng huynh.. Rồi hắn cầm lấy cuốn sách lật xem từng tờ.