Chương 62: Trương Giới Tử trong sắc khinh bạn.
Sau cơn mưa, không khí trong lành. Hoa cỏ và cây cối xanh tươi, thềm đá có chút ẩm ướt. Chu Thuyền ma ma cõng Thương Cảnh Huy xuống trước, còn mấy người hâu thì dọn bàn cờ và đồ đạc ra thuyền. Chủ tớ Trương Nguyên và Vũ Lăng đi sau cùng. Khi ra tới bờ thì họ thấy trong khoang thuyền của họ, nước đã ngập đến của thuốc. Muôn dọn dẹp và tắt hết nước đọng này chắc phải mất gân nửa canh giờ, hơn nữa phải có gác gỗ mới tát nước được. Đương nhiên, nếu như có nhiều sắc thì chỉ việc kéo thuyền lên bờ, rồi úp ngược lại là được. Nhưng tất nhiên là Trương Nguyên và Vũ Lăng không có nhiều sức lực như vậy.
Tiểu Cảnh Huy thấy vậy trượng nghĩa, tủm tỉm cười:
-Trưởng công tủ ca ca, thuyền này của các người không thể ngồi được rồi. Hãy ngồi thuyền của chúng tôi đi. Thuyển của chúng tôi có mui thuyền, không sợ mưa rơi.
Bốn bà vú già liền trên thuyền bồng đều đưa mắt nhìn đại tiểu thư Thương Đạm Nhiên, đợi nàng lên tiếng.
Trên hồ gió lớn. Thương Đạm Nhiên cài trân châu trên đầu, gió thổi nhè nhẹ. Nàng có chút bấn loạn. Một sợi tóc mai rủ xuống. Nàng liên vén ra sau tai. Nàng không ý thức được dáng vẻ này của nàng tao nhã và quyến rũ thế nào. Tay áo lụa bị gió thổi bay bay trong gió, thân mình nàng yểu điệu nhẹ nhàng.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Ù. Trương công tử, hai vị hãy lên thuyền ngôi đi. Hoàng Mụ, Thái Cô, hai người hãy đua Truong công tủ sang bờ phía đông đi.
Hai bà vú lái thuyền đáp một tiếng "vâng” rồi quăng dây thừng lên thuyền. Trương Nguyên quay sang nói lời cảm tạ với Thượng Đạm Nhiên rồi lên thuyền với Vũ Lăng. Vừa lên thì tiểu Cảnh Huy cũng lên, đua bàn tay nhỏ bé ra:
-Trương công tử ca ca, kéo ta lên với. Tiểu Huy cũng muốn lên thuyền này.
Bờ đá gập ghềnh, mua ẩm ướt trơn trượt. Trương Nguyên Bộ Thương Cảnh Huy trượt chân ngã xuống hố nên vội vàng giơ tay giữ chặt. Tiểu cô nương vịn vào tay của Trương Nguyên dũng cảm sải bước lên thuyền rồi ngoái đầu lại cười, nhìn về phía Thương Đạm Nhiên và Thương Cảnh Lan trên bờ, ngoắc tay nói:
-Cô cô, tỷ tỷ mau lên thuyền đi. Thuyền phải đi rồi.
Thương Đạm Nhiên vội nói:
-Tiểu Huy mau lên đây. Chúng ta sẽ đi cái thuyền kia. Nàng chỉ cái thuyền ở bên cạnh.
Thương Cảnh Huy nói:
-Không đâu. Tiểu Huy thích ngồi chiếc thuyền này. Cô cô mau lên đây đi.
Trương Nguyên biết Thương Cảnh Huy không chịu lên chiếc thuyền kia, thầm nghĩ nếu muốn đi chung thuyền, chắc phải đợi dịp sau, thời gian còn dài mà, giờ không còn nhiều thời gian nên cậu ta nói với Thương Đạm Nhiên:
-Chi bằng Thương tiểu thư ngồi thuyền này đi, ta sẽ lên chiếc thuyền kia. Cảnh Huy tiểu thư không phải qua thuyền bên kia nữa.
Thương Cảnh Huy lại kéo tay của Trương Nguyên, tự chủ trương nói:
-Trương công tủ ca ca hãy cùng ngôi chiếc thuyền này. Mọi người hãy cùng nhau ngồi thuyền này cho vui vẻ đi mà.
Thương Đạm Nhiên bất đắc dĩ, nói với lão bộc Lương Mạ và một người đầy tớ trẻ khác:
-Hai người các ngươi hãy lên thuyền coi chừng tiểu Huy. Dù sao cũng phải chú ý đừng để nó đi lung tung trên thuyên.
Hai người đầy tớ tuân lệnh rồi bước lên chiếc thuyền có Trương Nguyên. Lương Mạ nắm tay Thương Cảnh Huy dẫn vào trong khoang thuyên. Lúc ngồi xuống thì Thượng Cảnh Huy hỏi:
-Cô cô và tỷ tỷ không lên đây sao?
Lão bộc Lương Mụ nói: -Cô cô và tỷ tỷ ngồi thuyền kia. Thương Cảnh Huy không đồng ý, lắc mình dùng dằng.
Trương Nguyên vội hỏi: -Cảnh Huy tiểu thư, ta kể một câu chuyện cổ tích cho muội nghe được chứ? Thương Cảnh Huy vừa nghe nói chuyện xưa thì lập tức không gây rối nữa, mở to đôi mắt đáng yêu hỏi:
-Là chuyện gì vậy ca ca ?
Trương Nguyên ra hiệu cho phó thuyền đầy thuyền ra khỏi bờ rồi lấy đoạn "đùa người chơi" của Mã Tam Lập đem sửa lại một chút. Tên của kẻ trộm không gọi là "đùa người chơi” mà lại sửa lại là "lừa ngươi đây".
Kể xong một lần, ban đầu tiểu Cảnh Huy nghe không hiểu. Trương Nguyên lại nói lại thêm một lần nữa thì lúc này nghe rõ, hóa ra là kẻ trộm lừa gạt con nít. Tiểu Cảnh Huy cười đến không ngừng được, liên bảo lão bộc Lương Mụ đầy của thuyền ra, hướng về chiếc thuyền kia mà hô to:
-Cô cô, cô cô...
Thương Đạm Nhiên thò đầu từ chiếc thuyền bên kia ra, nghe tiểu Cảnh Huy kêu lên:
-Cô cô, Trưởng công tủ ca ca kể chuyện cười cho cháu nghe, thú vị cực kỳ. Cô cô, tiểu Huy kể cho người nghe nhé?
Thương Đạm Nhiên nói:
-Được. Chốc nữa kể cho cô cô nghe. Nhưng trước tiên cháu ngồi yên đi, chớ lộn xộn nữa.
Thương Cảnh Huy không chờ được. Nàng cảm thấy chuyện này rất thú vị, phải nhanh chóng kể cho cô cô và tỷ tỷ ngay, liền vặn tay vào của buồm, cả người thì bị Lương Mạ ôm chặt lấy, cái đầu nhỏ nghiêng ra ngoài, hướng về phía chiếc thuyền lớn kia nói:
-Cô cô, có một kẻ trộm muốn trộm dưa và trái cây trong vườn một gia đình nọ. Trong vườn rau có một tiểu tử trông chừng. Phụ thân của tiểu tử đó sửa chữa nông cụ ở trong phòng, nói với tiểu tủ.
Đột nhiên thân thuyền chấn động. Thương Cảnh Huy giật mình quay đầu nhìn lên thì thuyền đã cập bờ.
Trương Nguyên nhẹ nhàng cảm bàn tay bé nhỏ, mềm mại như không xương, mỉm cười nói:
-Cảnh Huy tiểu thư. Chúng ta lên bờ. Tạm biệt nhé. -Trương công tủ ca ca muốn đi đâu?
Thương Cảnh Huy mở to hai mắt hỏi.
Trương Nguyên nói: -Ta về nhà của ta ở Sơn Âm.
Cô bé sáu tuổi nào lên một tiếng rồi lập tức trầm mặc nhìn hai chủ tớ Trương Nguyên nhảy lên bờ. Trương Nguyên vẫy tay từ biệt. Cô bé cũng không nói tiếng nào.
Lão bộc Lương Mụ
thấy vẻ mặt tiểu cô nương khác thường thì nhẹ nhàng hỏi:
-Cảnh Huy tiểu thư làm sao vậy. Sao đột nhiên rầu rĩ vậy? Hỏi mấy lần thì Thượng Cảnh Huy mới nói:
-Trương công tử ca ca đi rồi.
Lương Mụ vỗ nhẹ đầu của nàng nói:
-Cảnh Huy tiểu thư, Trương công tử không phải ca ca trong nhà mình, đương nhiên cậu ta phải đi, phải về nhà cậu ấy chứ. Chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về. Nhĩ nương đang chờ chúng ta đấy.
Thương Cảnh Huy gật đầu nhưng vẫn cảm thấy không vui trong lòng.
* * *
Trương Nguyên đứng trên bờ nhìn thuyền của Thượng Cảnh Huy quay đầu về hướng tây. Con thuyền phía sau không đợi cập bến mà cũng chuyển hướng theo. Không thể gặp lại Thương Đạm Nhiên, Trương Nguyên không khỏi tiếc nuôi, liền đứng từ xa vái chào, mong rằng Thương Đạm Nhiên có thể nhìn thấy.
Chợt nghe phía sau có người gọi:
-Giới Tử, tại sao người lại ở chỗ này?
Trương Nguyên nhìn lại thì thấy tam huynh Trương Ngạc dẫn hai người hầu đi tới.
Trương Ngạc vỗ vai Trương Nguyên cười nói:
-Ta còn tưởng đệ rớt xuống hồ làm mồi cho cá rồi chủ. Vừa rồi mưa lớn như vậy, đệ đã trú ở đâu? Trương Nguyên chỉ ra hòn đảo giữa hổ nói: -Ta lên hòn đảo nhỏ đằng kia.
Hai chiếc thuyền vừa mới chạy qua được hơn mười trượng. Trương Ngạc hỏi:
-Đó là thuyền nhà nào ? Của Hạ gia hay sao ?
Trương Nguyên nói:
-Không phải là thuyền nhà Hạ gia đâu. Đó là Thương gia đây, là tiểu thư nhà Thương thị đưa ta ra hổ.
-A, nữ lang nhà Thương thị.
Trương Ngạc trách móc: -Ta chưa được thấy mà người đã gặp được rồi. Buồn thật. À, Giới Tử, nữ lang nhà Thương thị tướng mạo thế nào ?
Trương Nguyên liếc mắt thấy Năng Trụ cầm một cái hộp gỗ hình chữ nhật trong tay, vội hỏi:
-Là ông nhòm à, mang tới ta xem nào.
Trương Ngạc nói:
-Ống nhòm này không dùng được. Chỗ xa chỗ gần đều mơ mơ hồ hồ. Giới Tử ngươi thử xem qua đi.
Trương Nguyên cầm lấy ống nhòm, nhẹ nhàng xoay tròn hai đoạn ống đồng mặt sau, điều chỉnh tiêu cự. Thương Đạm Nhiên ngôi trên thuyên, cạnh của thuyền hình vuông. Trung Nguyên khẩn trương chỉnh ống nhòm về phía Thương Đạm Nhiên, thấy má của nàng, cặp lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp đượm buôn, ánh mắt đang hướng về phía bên đây.
-Thế nào rồi, Giới Tử, ống nhòm có dùng được không?
Trương Ngọc vườn cổ ra hỏi.
Trương Nguyên nói:
-Tốt lắm, rất rõ ràng.
Thương Đạm Nhiên còn ở trong khoảng mười trượng, từ trên đảo nhìn ra vẫn còn nhìn rõ như trước mắt: hai hàng lông mày nhỏ ngay ngắn giống như trên bức tranh, cặp mắt sáng say lòng người kia cũng giống như cặp mắt nhanh nhạy đáng yêu của cô cháu gái Cảnh Huy của nàng, nhìn vào đôi mắt của hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần này lại thấy có chút đượm buồn.
-Cho ta xem, cho ta xem. Có phải là nhìn được nữ lang của Thường thì không ?
Trương Ngạc la hét bên cạnh đòi lấy ống nhòm.
-Chờ một chút, chờ một chút.
Trương Nguyên giơ cánh tay ra ngăn lại. Khi trông thấy chiếc thuyền kia vòng về hướng tây bắc, không thể nhìn thấy Thương Đạm Nhiên ngồi bên cửa sổ nữa thì lúc này mới đưa ông nhòm cho Trung Ngạc:
-Tốt rồi, người xem đi.
Trương Ngọc ghế sắt mắt vào xem, phá lên cười một tiếng:
... - Anh Thường thị ở
-Ha ha, Giới Tử, ngươi thật giỏi. Quả nhiên là nhìn rõ thật. Để ta xem, ta muốn nhìn cô nàng Thương thị ở trên thuyền kia.
Trương Ngạc tìm kiếm, tìm kiếm, nhìn một hồi lâu thì chỉ thấy tay áo của hai người phụ thuyền đang chèo thuyền, không thấy bóng dáng của nữ lang nhà Thương thì đâu cả. Hai chiếc thuyền kia một trước một sau vượt qua đảo ở giữa hồ rồi mất hút.