Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 72: Anh Tú tiểu thư. Không cần tới một khắc, Vương thị nữ lang kia đã quay lại. đua cuốn sách rất dày cho Trương Nguyên, nói:

Chương 72: Anh Tú tiểu thư. Không cần tới một khắc, Vương thị nữ lang kia đã quay lại. đua cuốn sách rất dày cho Trương Nguyên, nói:

Nàng đi rất vội, hai má đỏ ửng lên, thở hổn hển
Đây chính là những đề trọng yếu của "Tứ thư” mà phụ thân ta tập hợp lại, chuyên về bát cổ đấy, huynh xem xem.

Trương Nguyên nhận lấy quyển sách nặng trịch. Thấy bìa sách không có đề mục, hắn mở ra thủ xem, nét chữ tiểu Khảicủa Vương Tư Nhâm không khỏi khiến hắn phải thốt lên trầm trồ một tiếng, rồi lật tiếp hai trang sau, thán phục nói:
Đọc thuộc cuốn sách này, việc phá tiểu đề của "Tử thư” có thể dễ dàng giải quyết rồi, đây quả là một bí kíp thi củ tuyệt vời.

Vuong thị nữ lang cười nói: - sách này ta đã xem hết rồi. Không phải ta nói khoác nhưng thực sự nếu hôm nay ta đi tham dự kỳ thi, đỗ tú tài cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Tiểu hề nô Vũ Lăng tặc lưỡi một cái, tỏ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy cũng có phần khó tin.
Nữ lang Vương thi nghiêng liếc nhìn Vũ Lăng một cái, nói:
Ngươi ra ngoài trước đi, không được cản trở ta và công tử nhà người nói chuyện.

Vũ Lăng đi ra khỏi thu phòng, ngồi trên ghế bọc quýt ăn, thầm nghĩ:
Vương Khả Xan họ Vương, Vương công tử này cũng họ Vương, nhìn chả khác gì giống nữ nhi cả.

Trương Nguyên lật mây trang xem rồi trả lại cho Vương thị nữ lang, nói:
Cái này ta không thể xem được, Huớc Am tiên sinh mà biết thế nào cũng sẽ trách mắng ta cho coi.

Nữ lang Vương thị trừng mắt nói:
Không phải chứ, huynh mà cũng cổ hủ như vậy sao?

Trương Nguyên nghe nàng nối liền cười rộ lên, giải thích :
Hước Am tiên sinh bảo ta phải tự mình lĩnh ngộ, chủ không đưa ta quyển sách này để ta học vẹt theo. Đây tuyệt đối không phải là vì tiên sinh keo kiệt, mà là ông muốn ta tự mình ngâm cứu, tự mình lĩnh ngộ sẽ càng thấm thía sâu sắc ý nghĩa bên trong hơn, nóng vội thì sẽ hỏng việc mà.

Kỳ lạ thật


Nữ lang Vương thị thở dài:
Cha ta hôm đó cũng nói với huynh ta như vậy. Nhưng cuối tháng mười này chẳng phải huynh sẽ phải thi bát cổ với Diêu tú tài rồi, việc này thực sự rất gấp mà.

Trương Nguyên mỉm cười nói:
Đa ta Vương huynh quan tâm, không vội, vẫn kịp.

Nữ lang Vương thị trừng mắt nhìn Trương Nguyên, một lúc lâu sau mới nói:
Vậy ta mặc kệ huynh , huynh tự mình khổ công nghiên cứu đi.

Trương Nguyên tưởng nàng nói xong sẽ đi, không ngờ nàng còn ngồi ở đó, còn nói:
Chăm chỉ học tập đi, ta xem huynh chăm chỉ thế nào.

Trương Nguyên dở khóc dở cười, nói:
Vương huynh, huynh nhìn ta như vậy, ta sao có thể chuyên tâm ngâm cứu được chứ?

Nữ lang Vương thì lại nói:
Kỳ lạ, sau này huynh vào Huyện học, vào Quốc Tử Giám, lẽ nào huynh cũng đóng của tụ học một mình sao? Trương Nguyên chẳng biết đáp lại thế nào.

Lúc này, một tiểu tỳ áo xanh vội vàng chạy tới, nói:
Anh Tu tiểu thu, phu nhân tìm cô, cô mau về đi.

Vũ Lăng ngoài của "xoạch” một tiếng, quả quýt đang bóc dở trong tay cũng rơi xuống đất, há hốc mồm kinh ngạc
Nữ lang Vương thị vốn đang ngồi ung dung ngay ngắn liền đỏ ửng mặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên mà rời ghế quay người, bay nhanh ra ngoài như không hề chạm đất.
Trương Nguyên tai thính, nghe trộm được vị Vương Anh Tư tiểu thư này đang mắng nha đầu, không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ:
-Lần này thì bị bại lộ thân phận rồi nhé, sau này nàng sẽ không dám đối diện với ta nũa tốt nhất là như vậy, ta cũng không muốn đắc tội với thầy Vương Tư Nhâm kính yêu.
Vũ Lăng nhặt quả quýt trên mặt đất lên, đi tới nói:
Thiếu gia, vị Vuơng...này...

Trương Nguyên nhướn mày nói:
Không được tiết lộ chuyện này với ai, bất kể là ai cũng không được nói, nếu việc này mà truyền ra ngoài, ta sẽ đánh người đó.

Sự việc một khi lan truyền bao giờ cũng sẽbị tam sao thất bản đi khác hẳn so với thực tế.
Vũ Lăng nói:
Tiểu nhân đâu dám, tiểu nhân luôn giữ kín miệng, thiếu gia chớ lo lắng.

Thấy thiếu gia nhắm mắt ngâm cứu bài vở, gã liền lui ra ngoài, ngồi ở chỗ cũ, đầu óc đang để ở đâu đâu, ngay cả quả quýt trong tay cũng quên cả ăn.
Vũ Lăng tuy là gia nô, nhưng từ nhỏ đã theo thiếu gia học chữ, trong bụng vẫn còn vài chữ. Mấy năm nay bên Tây Trương lại thường xuyên diễn hài khúc " Tây Dương Kí", "Mẫu đơn đình”, mây vở kịch này Vũ Lăng đều đã xem qua. Đặc biệt " Tây Sương kí" thì gã đã xem tới mấy lần rồi, hôm nay thấy Tiểu thu Vương gia cải trang làm nam nhi chạy tới chỗ thiếu gia, Vũ Lăng lại nhớ tới "Tây Dương kí", theo Vũ Lăng thây, đoạn thơ "Dưới Tây Sương đợi trăng lên, cánh của khép hờ đón gió.Rèm hoa chợt động, có lẽ là người thương đã đến."này vừa dễ hiểu lại vừa có chứa chan tình ý, đúng là thơ hay. So với còn mạn diệu hơn nhiều so với cái gì mà "Đại mạc cô đơn bống khói lên, mặt trời lặn xuống mặt sông dài" còn tuyệt diệu và tinh tế hơn nhiều. Bây giờ, thiếu gia nhà mình gần như là đang lên sân khấu " Tây Sương kí" với tiểu thư Vương thị rôi, điều này khiến cho tiểu hê nô Vũ Lăng vừa thích thú vừa chờ mong, chợt nhớ lại câu: "Hông nương nàng đang ở nơi đâu?"
Sau ba ngày, thời khắc tiểu hê nô Vũ Lăng chờ đợi trò hay cũng diễn ra. Nhưng điều khiển gã thất vọng là, tiểu thư Vương Anh Tư kia vẫn không hề xuất hiện, thiếu gia thi củ cả ngày nhắm mắt ngẫm sách. Vũ Lăng thâm nghĩ: "Thiếu gia suốt ngày ở trong phòng đọc sách thật vô vị, chẳng giống với trong hài kịch chút nào. Chẳng lẽ là vì không có trăng sao? Ừ, đầu tháng không có trăng, mây ngày nữa sẽ có, chỉ mong là trời không mua.
Giờ Ngo ngày mồng bốn, Vương Tư Nhâm tới thu phòng. Ba ngày nay ông căn bản không hề hỏi han tới Trương Nguyên, nhưng sự khổ luyện của Trương Nguyên ông đều biết rõ. Tuy nói thời gian ba ngày phải nghiện ngẫm xong "Tử thư” là rất khó, nhưng Trương Nguyên không thể đi nữa thì cũng phải theo lẽ thường như vậy. Ai bảo hắncòn trẻ lại dám cá cược với Diêu Phục, cho nên trong ba ngày Trương Nguyên phải đạt được bước này, bằng không, trước thời hạn cuối tháng mười mà làm ra được một bàibát cố đủnglà một việc mơ mộng hão huyền
Trương Nguyên thấy Vương Tư Nhâm đi vào, vội đứng dậy.
Vương Tư Nhâm ngồi xuống, nhìn Trương Nguyên hỏi: - Có thông suốt ra điều gì không?
Trương Nguyên cung kính nói:
Xin thầy củ hỏi.

Vương Tư Nhâm cười, nói:
Tự tin lắm. Được, vậy ta hỏi người, chữ "Nhân” được nhắc tới trong "Tử thư” có mấy chỗ? "Nhân” có mấy ý nghĩa?

Trương Nguyên hết sức bình tĩnh, lần lượt trả lời từng câu rõ ràng rành mạch, đặc biệt là những chỗ "Nhân” và phú quý, "Nhân” và lễ nhạc, "Nhân” và quân tử tiểu nhân, hắn đều phân tích rất rõ ràng tỉ mỉ, Vương Tư Nhâm vừa nghe vừa vuốt râu mỉm cười, lại chọn ra chỗ thâm sâu nhất, hỏi đáp một lúc lâu, Vương Tu Nhâm gật đầu nói:
Nếu hiếu học như thế thì thật đúng là có quyết tâm rồi, ha ha, Khải Đông tiên sinh vẫn đang mong người sẽ thua Diêu Phục đó.

Trương Nguyên nói:
Thầy chắc cũng đã nghe nói về những việc xấu xa của Diêu Phục rồi, học trò muốn mượn cơ hội này để khích lệ mình chăm chỉ học hành, tiện thể trừ gian cho xã tắc chắng phải là tốt sao?.

Vương Tư Nhâm ngày ấy nghe Trương Nhữ Lâm nói, Trương Nguyên có cách khác để thắng Diêu Phục, bắt cổ văn này vẫn là phải học, liên nói:
Người đã thông hiểu đạo lí, vậy thì có thể xem bút ký "Tử thư” của ta rồi đối với việc phá đề của các bài tiểu luận nhỏ, cách trình bày và phân tích bát cổ, đọc xong cuốn này bất luật đề như thế nào cũng có thể giải đáp được.

Quay đầu về phía tiểu đồng, nói:
Tới thu phòng trong nội viên , ở trên tủ sách có kí hiệu chữ "Ẩt”, lấy cho ta tập bút ký không có chữ ngoài bìa ây.

Tiểu đồng lập tức tuân mệnh làm theo.
Trương Nguyên lại thấm than khổ, cuốn hút kỷ "Tủ thư đang ở trong thu
phòng này mây ngày trước Vương Anh Tư tiểu thư mang tới vẫn chưa trả
lại về chỗ cũ. Hắn không giở ra xem mà tiện tay để sang một bên. Bây
giờ Vương Tư Nhâm sai tiêu đông đi lây, làm sao mà lấy được chứ?! ?
Việc này hơi có chút ám muội, nhất thời không thể giải thích, Trương Nguyên đang tìm lí do thoái thác thì tiểu đồng kia đã quay lại, bẩm:
Lão gia, không tìm thấy bút kí đó đâu cả, tiểu nô đã tìm khắp tủ có ký hiệu chữ "Ất” đấy rồi, không có ạ. Vương Tư Nhâm lắc đầu, nói với Trương Nguyên:

Đợi chút, để ta đích thân đi tìm.


Nói xong liền đứng dậy đi luôn.
Trương Nguyên vội hỏi:
Xin thầy hãy khoan đã, học trò có lời muốn nói.

Trương Nguyên không nói gì, chỉ lôi cuốn bút kí Tủ thư ra.
Vương Tư Nhâm ngạc nhiên, hỏi:
Sao lại ở đây, hôm trước ta thấy nó ở trong tủ sách trong thu phòng nội viện mà ?

Trương Nguyên nói:
Giờ Ngọ ngày mông hai, Vương công tủ lấy cho học trò xem những học trò vẫn chưa xem.

Vương công tử?


Vương Tư Nhâm nhíu mày, liền giật mình, không nói câu nào đi luôn tới nội viện, nửa giờ sau mới ra, sắc mặt nặng nề. Thư phòng không chút động tĩnh.
Vương Tư Nhâm sai người hâu thắp đèn, nói với Trương Nguyên:
Bút kí đã mang tới thì người đọc đi, ba ngày trước không đọc, hôm nay thì có thể đọc rồi.

Nhưng ông không nhắc gì tới việc nữ nhi Vương Anh Tư tới chỗ Trương Nguyên.
Vương Tư Nhâm không nhắc tới, Trương Nguyên đương nhiên cũng không nhắc tới, chẳng lẽ lại để cả mình cả thầy phải mất mặt hay sao, thôi thì cứ coi như Vương Anh Tư là công tủ được rồi, nói:
Thưa thầy, ngày mai học trò muốn quay về Sơn Âm thăm mẫu thân, buổi sáng ngày kia sẽ quay lại.

Vương Tư Nhâm đồng ý.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất