Chương 74: Vừa ra khỏi của liên gặp lại.
Bạch la Tuyết tính hống hách, công việc chuyên môn của gà trông cũng
đoạt mất, mỗi tảng sáng, ngay tại vườn sau nó hí vang...... Bạch la
vừa kêu, con gà trống của Thủy Cô nuôi cũng bèn luời kêu, chắc là bởi
vì giọng nhỏ, kêu không bằng con la này -
Trương Nguyên mở to mắt, duỗi cái lưng mỏi, nghe thấy tiếng bước chân
nhẹ nhàng đi bên ngoài phòng, là tiểu nha đầu Thỏ Đình. Mấy ngày nay
Vũ Lăng không có ở đây, nhiệm vụ chăm sóc bạch la liên do Thỏ Đình chủ
động đảm nhận. Mỗi sáng thả bạch la đến bên sông Đâu Lao ăn cỏ, ban
đêm cho bạch la ăn thêm một ít đậu liêu, lại còn chải lông cho bạch
la, tiểu nha đầu hiển nhiên rất thích công việc này. Hôm nay bởi vì Vũ
Lăng đã trở lại, sợ Vũ Lăng giành trước, vừa nghe la kêu, đã xoay
người rời khỏi giường, mặc quần áo thật nhanh rồi lao ra -
Nghe tiếng bạch la hí... Vũ Lăng cũng đang chuẩn bị xuống giường, lại nghe ở phòng trong thiếu gia nói:
Thỏ Đình đã đi thay người rồi.
Vũ Lăng bật cười, ngửa mặt lên trời lại ngã vào giường, nói:
Nhường cho nàng, nhường cho nàng.
Cười một lúc, lại hỏi:
Hôm nay thiếu gia cưỡi Tuyết Tinh đi Hội Kế ư?
Nghe thiếu gia " ! " một tiếng, Vũ Lăng liền vội vàng đứng dậy chạy tới vườn sau, bảo Thỏ Đình chở thả bạch la đi, hôm nay thiếu gia phải cưỡi la thay cho đi bộ, vả lại phải cho Tuyết Tinh ăn đậu liêu nhiều
hơn một chút.
Cuối giờ mẹo, Trương Nguyên đang ăn cháo mạch quả cùng với dầu cháo quẩy, Mục Chân Chân trên lưng mang theo một cái sọt trái cây nặng trĩu, chạy từ phố Tam Đại tới. Cái sọt được làm bằng tre ngăn làm hai, một bên là nam tảo Đông Dương, một bên là một tạ quýt Sơn Âm, tổng cộng bốn mươi cân, bên ngoài sọt còn cắm một cái cân nhỏ.
Trương Nguyên không hỏi Mục Chân Chân đã ăn điểm tâm hay chưa, nếu hỏi nàng nhất định sẽ trả lời là đã ăn rồi, trực tiếp ra lệnh:
Đi xuống bếp lấy một chén mạch quả ăn đi. - Thiếu gia, tiểu tỳ đã ăn rồi.
Đã ăn rồi nhưng đi đường xa như vậy cũng mau đói bụng, ăn thêm một chén đi.
Giọng điệu của thiếu gia không cho cãi lại, Mục Chân Chân " Vâng " quả.
một tiếng, vâng lời đi ăn cháo mạch
Trương Nguyên cười cười đưa nửa cái dấu cháo quẩy trong tay cho vào miệng ăn liên tục, sau đó súc miệng của mặt sạch sẽ, đi về phía mẫu thân bẩm báo rằng hắn muốn đi nhà Vương Tư Nhâm tiên sinh, nói trước tết Trùng Dương sẽ trở về.
Trương mẫu Lã thị nói:
Hay là tối mộng tám con hãy đi, như vậy có thể ở nhà nghỉ được hai đêm. Trương Nguyên nói: - Cũng được, đến lúc đó con báo lại với tiên sinh là được. vũ Lăng hào hứng dắt bạch la lại nói: -Thiếu gia, lên đường đi.
Trương mẫu mã thị vội nói:
Con chớ cưỡi gia súc đi lại trên đường cái, trên đường nhiều người phức tạp, nếu chẳng may làm gia súc hoảng sợ, không gây thương tổn cho người khác cũng sẽ gây tổn thương cho mình, hay là kêu một cái kiệu mây đi.
Trương Nguyên nói:
Mẫu thân nói đúng, con sẽ không cưỡi la ra phố, không phải con ngại đi bộ, chỉ là nhất thời cao hứng.
Liền bảo Vũ Lăng đem bạch la dắt về vườn sau.
Trương mẫu la thị vẫn như trước ra lệnh cho Thạch Song đưa Trương Nguyên đi Hội Kê Vương, Mục Chân Chân đã sớm chờ ở cạnh hàng rào trúc, thấy thiếu gia ba người đi ra, vội vàng ngồi xổm xuống, vác cái sọt lên ..
Thạch Song nói:
Chân Chân, để ta giúp người vắc sọt.
Mục Chân Chân vội nói:
Không cần không cần, cảm ơn Thạch đại thúc, con vác được, đi miếu Hải Long Vương đâu có mất bao xa.
Thạch Song nói:
Vậy để ta giúp muội vác một đoạn.
Mục Chân Chân nhất định không chịu, nói nàng vắc đã quen rồi, không cần người giúp.
Bốn người liền lên đường, Mục Chân Chân đi phía sau cùng, nhìn bóng lưng thiếu gia phía trước, trong lòng có một cảm xúc vui sướng khó hiểu, không còn biết cái gì là nặng nữa, nhẹ nhàng vượt qua cầu Việt Vương, đi một mạch đến phủ của Vương Tư Nhâm, hướng về miêu Tiên Túc Vuong ngoặt qua trái
Mục Chân Chân hỏi:
Thiếu gia có muốn đi xem tế Hải Long trước hay không? Có lúc thì giả mưa, có lúc giả Hắc Toàn Phong nữa, xem rất vui.
Cái sọt nặng trĩu, hai sợi dây thừng xiết chặt hai vai của Mục Chân Chân ghịt về phía sau, cái áo kép màu xanh đen bị kéo căng lên, hiện rõ một thiếu nữ mười bốn tuổi, đi được bốn, năm dặm đường, trán lấm tấm mô hôi, mặt đỏ ửng, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm làm rung động lòng người...
Vũ Lăng cũng rất muốn đi xem, nói:
Lúc này vẫn còn sớm, Vương lão gia có lẽ vẫn chưa thúc đâu.
Trương Nguyên nói:
Được rồi, đi xem một chút. Thạch Song vẫn không nói gì, chỉ biết đi theo thiếu gia là được.
Rõ ràng là miếu Tiền Túc Vương, nhưng người ở Hội Kê lại cứ gọi là miếu Hải Long Vương, đem Tiền Túc Vương thời Ngũ Đại khi Ngô Việt làm chủ gọi là Hải Long Vương, hai huyện Hội Kê, Sơn Âm mỗi khi gặp hạn hắn hay lũ lụt thì củng bài xã đảo thân, nghe nói rất là linh nghiệm.
Cách hai, ba dặm, chợt nghe tiếng chiêng trống vang lên, vượt qua một dãy cây bách, liền có thể nhìn bao quát cải đền Tiền Túc Vương ở bên
bờ sông Hà Nam, trước quảng trường đền thờ người không nhiều lắm, ở đó
có dụng hai cái đài hát tuông, xem ra tuông hát này sẽ cạnh tranh với
nhau dữ dội đây, giờ vẫn còn sớm, trên sân khấu vẫn chưa có đào kép,
chỉ có chiêng trông đập vang trời.
Mục Chân Chân nói:
Thiếu gia, giờ tiểu tỷ đi bán trái cây đây.
Trương Nguyên nói:
Được, ta sẽ dạo quanh một chút rồi đi.
Mục Chân Chân đi rao bán quýt, táo. Trương Nguyên và Vũ Lăng, Thạch Song vượt qua quảng trường dạo một vòng, nhìn quanh cũng chỉ có một số ít người rảnh rỗi, cái gì đóng giả Tống Giang, Lý Quỳ một người cũng không thây, Vũ Lăng nói:
Phải sau giờ ngọ mới náo nhiệt, thiếu gia, chúng ta sau giờ ngọ lại đến xem đi.
Trương Nguyên cười nói:
Thầy sẽ véo lỗ tai của ta mất, đến lúc đó Tiểu Vũ người muốn tới xem một lúc không, đừng để vượt quá nửa canh giờ đó.
Vũ Lăng rất mừng, cảm tạ thiếu gia.
Trương Nguyên đưa mắt tìm bóng dáng của Mục Chân Chân, thấy nàng đang đứng dưới đài ở phía đông sân khấu đang cần trái cây cho một ông cụ, không tệ, bản được một cân liền nhẹ đi một cân, xong cậu ta nói với Vũ Lăng và Thạch Song:
Chúng ta đi thôi. Giờ Thách thức người hãy trở về trước đi, không cần tiễn nũa.
Thạch Song nói:
Thái thái đã dặn dò ta, nhất định phải đưa thiếu gia đến quý phủ của Vương lão gia.
Trương Nguyên lắc đầu cười nói: - Mẫu thân của ta luôn xem ta như con nít vậy. Thạch Song nói:
Thiếu gia không cần quay lại, đi dọc theo con sông này về phía đông một đoạn, cũng có thể vòng qua đến bên kia chùa Hạnh Hoa.
Trương Nguyên, Vũ Lăng liền đi theo Thạch Song men theo bờ Hà Nam về phía đông, dọc đường đi, người đi đường nối nhau không dứt, đều là đi hội làng mua đồ ở ngoại ô. Hội miếu là dịp để dân nghèo được vui vẻ, cuộc sống khốn khổ, quanh năm mệt nhọc, cứ như vậy người dân một năm được vài lần có thể giải trí, vui chơi...
Một chiếc xe ngựa hai bánh không nhanh không chậm chạy qua, đi theo hai bên xe ngựa là hai thị tỳ và hai nô bộc, người đi trên đường đều lần lượt tránh đường. ở Giang Nam, xe ngựa có thể sánh như cỗ kiệu tôn quý, nêu không phải thuộc hàng quan lại, làm sao có thể có xe ngựa được.
Con đường bên sông chật hẹp, Trương Nguyên và hai người Thạch Song, Vũ Lăng cũng tránh sang ven đường chờ xe ngựa kia đi qua. Xe ngựa lộc cộc chạy ngang qua, Trương Nguyên phủi phủi ống tay áo, đang định bước đi, chợt nghe tiếng trẻ con trong trẻo kêu lên:
Trương công tử ca ca - Trương công tử ca ca...
Là Thương Cảnh Huy.
Trương Nguyên với ngước đầu nhìn, thấy xe ngựa kia vẫn chưa dừng lại,
vẫn đang chạy nhanh về phía trước, từ của số xe chìa ra một bàn tay
nhỏ bé trắng trẻo, đang cố sức vẫy vẫy -
Trương Nguyên đuổi theo xe ngựa vài bước, rồi chạy chậm dần, cảm thấy
không thể đuổi kịp, lúc này, xe ngựa kia từ từ ngừng lại, từ trong xe
truyền đến tiếng khóc của tiểu Cảnh Huy.
Trương Nguyên vội vàng bước tới, hai người nô bộc đi theo cạnh xe ngựa xoay người đưa mắt trùng hắn, thấy là thiếu niên thu sinh tuân tủ nhã nhặn, lúc này sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại. Một tỳ nữ liên nói câu gì ở bên trong cửa sổ xe, một lát sau, của xe mở ra, trước tiên là lộ ra một đôi giày thêu nhỏ và một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy của xe, tỳ nữ đang đứng bên cạnh xe kia giơ tay muốn bế cô bé xuống, nhưng đôi giày thêu nhỏ ấy củ như cánh bướm bay vèo xuống, một tiểu cô nương linh hoạt nhảy xuống xe chạy đến...
Trương Nguyên nghe thấy trong xe có tiếng " Ôi chao " của một phu nhân, hiển nhiên là sợ cô bé té. Trương Nguyên rất nhã nhặn chắp tay chào vị tiểu cô nương có bím tóc thắt nơ ngũ sắc nói:
Cảnh Huy tiểu thư, xin chào.
Trên mặt của Tiểu Cảnh Huy còn đọng lại vài giọt nước mắt, cười tươi như hoa, nước mắt trên mặt giống như sương sớm đọng trên cánh hoa, thân người nho nhỏ kia cũng hướng Trương Nguyên chắp tay chào, động tác khiến người ta thương mên, âm thanh trong trẻo nói:
Xin chào Trương công tử ca ca, ta biết ngay hôm nay có thể gặp được Trương công tử ca ca, chỉ cần vừa ra khỏi của là có thể gặp đúng không?
Trương Nguyên nghĩ thầm rằng:
Hóa ra từ sau khi đi dạo vườn Thương Đào về sau, tiểu Cảnh Huy cũng không ra khỏi nhà à.
Đang muốn xoay người định nói với tiểu Cảnh Huy vài lời, một tỳ nữ tiến đến nói: - Trưởng công tủ, trên đường nói chuyện không tiện, mời công tủ đến bên cạnh quảng trường nói tiếp. Rất nhiều người đi đường đều đang nhìn, cảnh này quả thực có chút xấu hổ, nhưng tiểu Cảnh Huy rất đáng yêu, hơn nữa trên xe không biết có tiểu cô cô của cô bé hay không, tất nhiên Trương Nguyên sẽ không bỏ đi.